Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đối phó với cha mẹ, tất nhiên không thể dùng biện pháp như đối phó với Vệ Tâm Bảo được.
Nói khó nghe một chút, cha mẹ Vệ đều đã lớn tuổi như vậy, cho dù biến thành người mập mạp hai trăm cân thì làm được gì đâu? Cùng lắm chỉ là chạy đến bệnh viện thêm mấy chuyến thôi mà.
Muốn bọn họ ngậm miệng, đầu tiên là phải cắt đứt kinh tế của bọn họ.
Hoặc là nói, làm cho bọn họ phải bôn ba vì cuộc sống của mình, không có thời gian đi quản chuyện Vệ Tâm Bảo.
Vệ Chiếu biết Đại ca thích ăn gì, làm đầy một hộp đồ ăn đi đến nơi Đại ca làm việc, nói với Đại ca hai câu.
Tốt xấu gì Đại ca cũng đã có sản nghiệp ở bên ngoài lâu như vậy, nếu như vẫn không đi quản lý thì không phải lãng phí sao?
Chỉ cần Đại ca không quan tâm đến công ty, công ty này tự nhiên sẽ đến trong tay cha Vệ lần nữa.
Quá trình thuyết phục Đại ca vượt qua thuận lợi ngoài ý muốn. Hiển nhiên, đối với tác phong làm việc bất công của cha mẹ Vệ, mọi người cũng đã không quen nhìn.
Lại nói, chút sản nghiệp ấy của Vệ gia, bây giờ đúng là Đại ca rất chướng mắt.
Đừng nói là Đại ca, ngay cả lão Tam Vệ Quảng cũng thấy chướng mắt. Làm một nghệ sĩ đang hot, thu nhập một năm của Vệ Quảng đã cao hơn lợi nhuận của công ty Vệ gia, sản nghiệp tư nhân của Đại ca Vệ gia cũng có thu nhập rất cao. Nếu không phải lão đại Vệ gia vẫn luôn nhẫn nhịn trong lòng, thì đã sớm buông bỏ không thèm ngó rồi.
"Biện pháp" của Vệ Chiếu tới thật đúng lúc.
Chỉ cần một người trong số mấy đứa con trai nguyện ý làm tiên phong, vậy cái quan hệ hài hòa yếu ớt của gia đình này sẽ lập tức tan vỡ, lộ ra sự giả tạo không thể tưởng tượng nổi bên trong.
Đại ca tìm cho mình lý do rất thỏa đáng.
Hắn chế tạo cho mình một vụ "tai nạn xe cộ", nhất định phải ra nước ngoài an dưỡng hai ba năm mới khỏi được.
Chỉ là thời gian hai ba năm, cha Vệ vẫn gánh vác được.
Lại nói, công ty này do cha Vệ gây dựng bằng hai bàn tay trắng phấn đấu mà ra, tình cảm đối với nó cũng vô cùng sâu sắc. Đàn ông mà, có ai không thích quyền lợi đâu?
Cha Vệ chỉ thoáng xoắn xuýt một chút, liền đến công ty tiếp tục làm việc.
Ông ta đã rời khỏi công ty rất nhiều năm, những năm này cũng không tiếp tục học tập, mà đem hết tâm lực đặt trên chuyện làm sao để cưng chiều con gái, nói cách khác, bản thân ông ta và sự phát triển của thời đại này không còn thích hợp với nhau nữa. Nếu như chỉ là gia đình bình thường thì còn tốt, công ty của bọn họ vốn chính là ngành nghề truyền thống, hàng năm có thể duy trì số tiền lợi nhuận nhất định cũng đã hao hết tâm tư của lão đại Vệ gia, bây giờ toàn bộ bị ném về cho cha Vệ, công ty này sẽ ra sao cũng sễ dàng định liệu được.
Mẹ Vệ cảm thấy gần đây cha Vệ không yêu mình nữa.
Trước kia cha Vệ xin nghỉ hưu sớm chính là vì cùng bà ta hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, bọn họ cũng đem toàn bộ trọng tâm đặt trên người Vệ Tâm Bảo. Nhưng bây giờ, cha Vệ mỗi ngày đều đi sớm về trễ, càng ngày càng mệt mỏi, đã rất lâu rồi không cùng bà ta đi dạo.
Hiện tại con gái đang huấn luyện tranh tài, mẹ Vệ phát động tất cả bạn tốt của mình đi bỏ phiếu cho con gái, đám bạn tốt cơ hồ nhìn thấy bà ta liền sợ, trông thấy bà ta là tránh.
Có ai muốn quay quanh con gái người khác cả ngày đâu? Có thời gian thì ra ngoài đánh mạt chược, đi dạo phố hoặc là làm đẹp không phải tốt hơn sao?
A, nói mới nhớ, hiện tại cuộc tranh tài của « mỹ thiếu nữ quốc dân » đã tiến hành chọn được hai mươi người đứng đầu.
Trên cơ bản đều tiến hành dựa theo kịch bản nguyên tác.
Vệ Tâm Bảo lảo đảo nghiêng ngã, không lợi hại đến mức đã tái tạo lại tam quan, nhưng tối thiểu cũng đã hiểu một chút đạo lí đối nhân xử thế, biết mình nói lời gì sẽ khiến người khác chán ghét, cho nên dứt khoát ngậm miệng.
Rồi, chúng ta lại chuyển khung hình qua chỗ mẹ Vệ nào.
"Chị xem đi, con gái của chị phải tham gia tranh tài, quần áo gì đó đều do người tổ chức chuẩn bị, nhưng đồ trang sức thì chị có thể chuẩn bị cho con nha." Một người phụ nữ trung niên mỉm cười chào hàng với mẹ Vệ, " Con gái ấy mà, chắc chắn phải đeo phỉ thúy mới đẹp."
"Đúng là rất đẹp." Mẹ Vệ cũng không phải không có mắt thẩm mỹ, bộ phỉ thúy mà người phụ nữ trung niên cho bà ta nhìn thậy sự rất trong suốt, vô cùng xinh đẹp, "Bộ trang sức bằng phỉ thúy này giá bao nhiêu?"
Người phụ nữ trung niên nói ra một con số.
"Sao mà đắt thế?" Mẹ Vệ cảm thấy tay mình cũng có chút run rẩy, cho dù bà ta không hiểu chuyện thì cũng biết được một năm, công ty của gia đình kiếm được bao nhiêu tiền? Một bộ trang sức này mà có giá bằng hai căn phòng rồi.
"Đây chính là loại phỉ thúy tốt nhất. Nếu không phải hơi nhỏ, thì còn đắt hơn nữa." Người phụ nữ trung niên vẻ mặt không đồng ý nói, " Hơn nữa nó lại là trọn bộ, khó tìm lắm đấy. Nếu không phải tôi nhìn chị thuận mắt, bớt chút giá cho chị, thì còn đắt hơn nữa đấy! Chị suy nghĩ một chút đi, chờ con gái chị nổi danh, còn sợ không có tiền à? Đến lúc đó cho dù lấy ra làm đồ cưới cho con gái chị, thì cũng dư sức đủ. Vệ gia của chị nha, muốn tiến thêm một bước vẫn phải dựa vào con gái chị, gả vào hào môn chân chính thì mới được!"
"Đúng đúng." Lời này ngược lại đúng đến tâm khảm của mẹ Vệ, "Chúng tôi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, công việc làm ăn cũng càng ngày càng khó. Tiểu Bảo nhà chúng tôi đẹp như vậy, nhất định có thể gả cho một người chồng tốt nhất."
"Vậy là được rồi, chị xem phỉ thúy này, có phải rất đẹp không?" Người phụ nữ trung niên lại chuyển chủ đề qua phỉ thúy, "Nếu chị không muốn, thì tôi đi tìm bà Lý vậy."
"Đừng, tôi muốn!"
Mẹ Vệ vẫn động tâm.
Bà ta nắm giữ quyền lực tài chính trong nhà, nhiều năm như vậy cũng rất ít khi chi tiêu lớn, ngẫu nhiên xa xỉ một lần chắc cũng không sao đâu
Bộ phỉ thúy này, bà ta có thể mang, về sau còn có thể truyền cho con gái, hơn nữa cũng có thể truyền lại cho cháu ngoại đấy!
Mẹ Vệ tiêu một số tiền lớn ra ngoài.
Rất nhanh, cha Vệ liền nhận được thông báo của ngân hàng, biết mình vừa xuất một khoản tài chính lưu động không nhỏ ra ngoài.
Bộ phỉ thúy này, đương nhiên là giả.
Cha mẹ Vệ cãi nhau một trận siêu lớn, nhưng bởi vì Vệ Tâm Bảo đang tham gia trận chung kết, nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nại xuống.
"Lúc này mới chỉ là mới bắt đầu thôi." Vệ Chiếu chống cằm nói.
...