Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vệ Chiếu không thể nào hiểu được.
Vì sao những người này có thể vì dung mạo Vệ Tâm Bảo đẹp mà tha thứ hết thảy khuyết điểm của cô ta? Rõ ràng Vệ Thiên Phượng lớn lên còn đẹp hơn gấp vạn lần Vệ Tâm Bảo, nhưng cũng không thấy Thẩm Kinh Hồng tha thứ cho Vệ Thiên Phượng vô điều kiện nha?
Vệ Chiếu cảm thấy có thể mình già rồi, tách rời khỏi cái xã hội này mất rồi.
Cái hệ thống này còn bảo hắn đến tái tạo tam quan cho nữ chính? Phải là tái tạo tam quan cho xã hội này mới đúng chứ!
Mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết nhìn cũng rất đẹp nha, sao lại không thấy công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn tha thứ cho bà ta vô điều kiện chứ? Yêu tinh và ma quỷ trong truyện xưa, đều là bởi vì dáng dấp đẹp mới có thể dẫn dụ người đó.
Vệ Chiếu tự mình hờn dỗi.
Cũng may Vệ Chiếu vẫn luôn là người biết điều tiết bản thân mình, cứ nghĩ theo hướng ngột ngạt lắm thì cũng đang tự làm khổ cuộc sống của mình thôi, dù sao nhiệm vụ không có khả năng sẽ dễ làm như vậy.
Tối thiểu là ở thế giới này chưa từng xuất hiện người nào xuyên việt hoặc trùng sinh không phải sao?
Mặc dù bây giờ Vệ Chiếu rất cần những người này đến vả mặt em gái nữ chính vài cái.
Nhưng mà những người đáng chán ghét như vậy, khi ngươi cần bọn họ thì một tên cũng không thấy chui ra, khi không cần thì hết người này đến người khác nhảy ra, quả thực là sinh vật làm cho Vệ Chiếc chán ghét nhất.
Nghĩ tới đây, Vệ Chiếu lại nhịn không được đi mở những Weibo đó ra.
Mặc dù đại bộ phận người đều cảm thấy Vệ Tâm Bảo thế này là bình thường, có thể tha thứ, nhưng vẫn có một phần nhỏ văn nhân cho rằng, cho dù Vệ Tâm Bảo đẹp hơn nữa, cho dù gia cảnh tốt đến mấy, thì cấp bậc lễ nghĩa tối thiểu nhất của con người vẫn phải hiểu. Những thứ này và điều kiện sống của một người không hề liên quan đến nhau, hoàn toàn là phép lịch sự cơ bản của con người.
Không sai, trước mắt thứ Vệ Tâm Bảo thiếu nhất chính là loại phép lịch sự cơ bản này.
Đương nhiên, phía dưới các Weibo tương đối lôi cuốn sẽ có các loại chuyên mục quảng cáo.
Tỷ như cái này.
"Người đẹp làm gì cũng tốt. Gầy đi che trăm xấu, béo một cái hủy hết tất cả, thông qua XX dạy bảo, trong vòng một tháng tôi giảm được 10kg, làn da đẹp hơn thấy rõ, cũng không tiếp tục là một người mập mạp bị kỳ thị..."
Mập mạp?
Vệ Chiếu nháy mắt mấy cái, lại nhìn Weibo mình một chút.
Ta thật sự quá ngu ngốc!
Vệ Chiếu nghĩ như vậy.
Vất vả lắm ta mới rút được kỹ năng, sao có thể chỉ làm một chủ blog mỹ thực nho nhỏ chứ?
Muốn giỏi thì phải sử dụng kỹ năng của mình nha.
...
Cuộc sống trong ký túc xá đối với Vệ Tâm Bảo mà nói rất là mới mẻ, nhưng tương tự cũng sẽ kèm theo những áp lực cực lớn.
Nhà cô không phải đặc biệt có tiền, nhưng dầu gì cũng sống trong biệt thự, lúc học cao trung mặc dù cũng học trường tốt, nhưng bởi vì là cao trung tư thục, cho nên đồ ăn trong căn tin vẫn rất tốt, phòng học cũng là nơi người ít phòng lớn. Không giống cái ký túc xá này, vừa nhỏ lại vừa nát không nói, mà còn ở tận lầu sáu, lại là kiểu dùng thang lầu, phải dùng hai chân đi lên mới được.
Đáng sợ nhất là, nhà vệ sinh là nơi công cộng, hoàn toàn không có chút riêng tư nào cả.
Những bộ quần áo giày dép cô mang đến căn bản không chứa nổi, chỉ có thể tìm người đưa đồ dư thừa về.
Nơi này, một người chỉ có một cái tủ nhỏ, thời điểm tranh tài có trang phục riêng cho bọn họ, hoàn toàn là không cần bọn họ tự chuẩn bị trang phục.
Vệ Tâm Bảo cảm thấy hết thảy đều quá hoang đường.
Bởi vì hổ thẹn với Vệ Tâm Bảo, cho nên Trương Hiểu Khiết chủ động đổi vị trí với Vệ Tâm Bảo, cô ngủ ở phía trên, Vệ Tâm Bảo ngủ ở phía dưới. So sánh ra, cái giường ngủ này của Vệ Tâm Bảo đã là cái tốt nhất trong toàn bộ ký túc xá, nhưng cô vẫn đứng ngồi không yên.
Cô hận không thể ngày nào cũng ở trong phòng tập tập vũ đạo, không hề muốn quay lại ký túc xá chút nào.
Loại thái độ ghét bỏ này của Vệ Tâm Bảo tất nhiên cũng bị người khác thấy được, trong âm thầm lại có thêm chút trò cười chế giễu.
Có thể nói, trong ba trăm tuyển thủ này, trừ Trương Hiểu Khiết ra, cơ hồ không ai muốn ở chung một chỗ với Vệ Tâm Bảo.
Cho dù nịnh bợ thì bọn họ cũng muốn chọn người thông minh.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra được Vệ Tâm Bảo là đồ ngu, trông cậy vào cô ta cho mình chỗ tốt, còn không bằng đi trông cậy vào người khác thì hơn!
Mấy người xem Trương Hiểu Khiết bận trước bận sau vì cô ta, mà đến cả tiếng cảm ơn cũng không có, ca hát khiêu vũ cũng không thấy Vệ Tâm Bảo chỉ điểm người ta câu nào.
Đương nhiên, đây chính là có sự hiểu lầm với Vệ Tâm Bảo.
Trình độ ca hát của Vệ Tâm Bảo thật sự không tốt, ưu thế duy nhất là có chất giọng rất tốt, chỗ người khác cần dùng kỹ xảo bổ túc thì cô có thể tự nhiên mà hát tốt được. Còn khiêu vũ, cũng là nguyên nhân cùng loại.
Dạng ưu thế bẩm sinh này, làm cho từ nhỏ Vệ Tâm Bảo học những thứ này đã không phải chịu khổ gì, cho nên sau khi cha mẹ yêu cầu cô trở thành học sinh trường nghệ thuật, cô đáp ứng không chút do dự, bởi vì cô cảm thấy làm nghệ thuật không có gì khó.
Chỉ là Vệ Tâm Bảo biểu hiện càng dễ dàng không thèm để ý, thì đặt trong mắt những tuyển thủ khác, liền biến thành một loại hương vị khác.
"Vệ Tâm Bảo, không phải cậu vừa được giáo viên khen sao? Khúc chuyển âm ấy cậu xử lý thế nào vậy?" Mấy tuyển thủ xô đẩy lẫn nhau mấy lần, cuối cùng vẫn có một thiếu nữ bộ dáng thanh thuần đi tới. Cô ta ở rất gần ký túc xá của Vệ Tâm Bảo, cũng từng gặp nhau mấy lần.
"Chuyển âm, chuyển âm cái gì?" Vệ Tâm Bảo có chút không nghĩ ra.
"Chính là khi cậu hát "Một đời một kiếp", không phải có một khúc chuyển âm à?" Thiếu nữ tiếp tục hỏi, " Khúc ấy không phải âm điệu tương đối cao sao? Muốn thuận lợi chuyển đổi được thì rất khó khăn, cậu làm thế nào vậy?"
"Cứ như vậy mà hát lên thôi." Vệ Tâm Bảo trả lời đầy vẻ đương nhiên, "Bởi vì không lên cao được nên chỉ có thể chuyển."
"Vệ Tâm Bảo, tôi đang hỏi thật lòng." Thiếu nữ tức giận, cô ta đương nhiên biết là không lên được.
"Cái kia, tôi thật sự không biết cậu đang hỏi cái gì." Vệ Tâm Bảo cũng cảm thấy bất đắc dĩ, kỳ thật lý thuyết của lớp âm nhạc cô không học tốt lắm, dù sao chỉ cần hát lên mà giáo viên không nói gì là tốt rồi.