Cô thế mà còn chưa đi.
Bạch Nguyệt Khiết hơi nhíu mày, đang muốn lên tiếng nói cô đi, nhưng sau đó cô ta lại nghĩ tới: Thời Lệnh Diễn ghét nhất là có người xa lạ ở chỗ của anh.
Vừa rồi đám người kia đi vào, có thể nhìn ra được, bọn họ vô cùng kính sợ Thời Lệnh Diễn.
Hiện tại để một kẻ ngu ngốc ở chỗ này….chỉ sợ bọn họ cũng không dám cố ý.
Như thế, chỉ có một khả năng.
Chính là bọn họ đã bỏ quên người này.
Bạch Nguyệt Khiết nhìn Thi Mị, lại nhìn thấy gương mặt trắng nõn giống như có thể bóp lấy ra nước của cô, trong mắt cô ta là sự ghen ghét, khó mà che giấu.
Thi Mị giống như sợ hãi, co lại trong góc, run rẩy.
Bạch Nguyệt Khiết nhìn dáng vẻ ngu dại của cô, sự bất bình trong lòng cô ta, cuối cùng cũng giảm đi.
Để cô ta lại cũng tốt, tình tính Thời Lệnh Diễn không tốt, càng không có kiên nhẫn chăm sóc một kẻ ngu.
Cô bị đuổi đi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Bạch Nguyệt Khiết hiểu rõ điều này, cất bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Cô ta không biết, ngay khi cửa phòng đóng lại, Thi Mị ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở trong phòng thay quần áo.
Trong đó truyền tới tiếng mặc quần áo, còn có tiếng người đàn ông nói chuyện điện thoại: “Anh điều tra một chút xem tối hôm qua tôi đi đâu, ở cùng ai, còn có toàn bộ camera ở gần biệt thự Thời Vũ cũng điều tra qua một lần!”
Chỉ sợ Vân Độ cũng là lần đầu tiên tiếp nhận loại nhiệm vụ này, có chút không hiểu, nói vào trong điện thoại: “Lão đại, tối hôm qua không phải anh uống rượu với Bạc Khuyết sao, sau khi uống xong, hình như là anh về nhà, có gì không đúng sao?”
Thời Lệnh Diễn thoáng trầm ngâm: “Tối hôm qua, ai đưa tôi về nhà?”
“Là Bạc Khuyết!”
“Chắc chắn chứ?”
“Đúng thế, tối hôm qua tôi còn gọi điện thoại cho anh, là Bạc Khuyết nghe máy, nói anh ngủ rồi…”