Giống như phát hiện có người nhìn mình, cô gái ngồi trên thảm ngẩng đầu lên, chiếc mũ dài rộng che khuất nửa gương mặt cô, chỉ lộ ra một đôi mắt và nửa gương mặt.
Lúc nhìn thấy Thời Lệnh Diễn, đôi mắt trong sáng của cô gái nhìn anh, nhếch môi cười, nụ cười ngây ngô, hàm răng trắng noãn.
Mắt của cô giống như anh đèn, vô cùng sáng, khí chất sạch sẽ khiến cho Thời Lệnh Diễn cảm thấy cô và món đồ trên tay không có chút thích hợp nào.
Bên kia, Vân Độ còn nói gì đó, nhưng Thời Lệnh Diễn đã hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nói một tiếng: “Để Đường Tịnh Minh qua đây một chuyến!”
Vân Độ không ngừng líu lo, lúc này lại có chút mờ mịt: “Sao thế?”
Chỉ là điện thoại đã bị cúp.
Thời Lệnh Diễn bỏ di động qua một bên, anh ngồi xổm xuống, đưa tay ra lấy đi đồ trong tay Thi Mị, thuận tay ném vào trong thùng rác.
Thi Mị thấy thế, bĩu môi, một đôi mắt to tròn ủy khuất nhìn anh.
Thời Lệnh Diễn có chút đau đầu, trực tiếp đứng lên, đưa tay ra, kéo mũ cô lên, không kiên nhẫn nói: “Ra ngoài!”
Thi Mị: “Hu hu….”
Đời này Thời Lệnh Diễn ghét nhất cũng là nhìn thấy phụ nữ khóc.
Hơn nữa đây còn là một kẻ ngu ngốc.
Gân xanh trên thái dương của Thời Lệnh Diễn nhảy lên, anh liền xách cô như xách một con gà, nhấc cô lên, từ trong phòng ném ra ngoài.
Thi Mị bị ném lên sofa, tiếng khóc lớn hơn.
Thời Lệnh Diễn nhịn xuống mới không ném cô ra cửa, đóng cửa phòng lại, ngăn cách với tạp âm bên ngoài.
……………..
Lúc người Thi gia ra khỏi biệt thự Thời Vũ, vô cùng vui vẻ lái xe rời đi, nhưng đến nửa đường, Uông Thuyên Hà đột nhiên vỗ tay một cái, kêu lên: “Hỏng rồi, tôi để quên Thi Mị ở đó!”
Nói đến cái này, đây cũng không phải là lần một lần hai.
Chỉ là lần này sắc mặt mọi người đều thay đổi.