Thời Lệnh Diễn có chút đau đầu: “Anh uống nhiều quá!”
Đường Tịnh Minh trầm mặc.
Thời Lệnh Diễn rất ít khi uống rượu.
Nhưng trước ngày giỗ của Đường Vũ một ngày, anh sẽ qua quán bar của Đường Vũ uống mấy ly.
Anh ta biết, nhưng người khác chú ý đến anh cũng biết.
Chuyện tối hôm qua, chỉ sợ là có người tính toán.
Mà người kia, mưu đồ đã lâu.
Đường Tịnh Minh trầm mặc lại kiểm tra lại một vòng, sắc mặt càng lúc càng quái dị, bỗng nhiên lên tiếng: “Anh rể, anh nhìn thấy mặt của cô ấy sao?”
Thời Lệnh Diễn: “…”
“Cũng đúng, anh đã uống say đến mức đó…” Đường Tịnh Minh nghiêm mặt: “Cho nên, anh cũng không biết đối phương là nam hay nữ rồi à?”
Thi Mị: “…” Đầu óc của người em họ này thật đúng là có bệnh rồi.
Thời Lệnh Diễn đen mặt, trực tiếp đánh một cái lên đầu anh ta: “Nữ!”
Đường Tịnh Minh á lên một tiếng, ôm đầu tội nghiệp: “Không thấy được ai cả, ngoại trừ buổi sáng có đám người kia xông vào, còn lại cái gì cũng không thấy!”
Dừng một chút, sắc mặt Đường Tịnh Minh lại có chút cổ quái: “Vậy anh có cái gì…Ừm…cảm giác gì sao? Chính là mùi hương…”
“Cô ấy dùng nước hoa!” Thời Lệnh Diễn châm một điếu thuốc, hít một hơi: “Là nước hoa “kiêu ngạo” mà Đường Vũ ưa thích.”
Kiêu ngạo.
Đây là một loại nước hoa rất đặc biệt.
Hương vị rất nồng.
Giống như những thứ khác, đối với “kiêu ngạo”, đánh giá của mọi người cũng có hai thái cực.
Tương xứng chính là thanh lãnh kiêu ngạo.
Không xứng chính là dung tục phong trần.
Có rất ít người có thể đè ép được hương vị này, mà Đường Vũ chính là người anh cảm thấy thích hợp với mùi nước hoa này nhất.
Nó giống như được sản xuất ra dành riêng cho cô.
Hòa với cô, giống như tạo ra khí thế nữ vương.
Thời Lệnh Diễn dừng lại một chút, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm chạp: “Cô ấy gọi tôi là A Lệnh!”
Đường Tịnh Minh hoàn toàn giật mình: “Cô ấy lại bắt chước chị em?”
Thi Mị ngồi xuống, để chân lên ghế sofa, chu môi lên.
Cái gì gọi là bắt chước chị gái anh ta?