Sau khi Đường Tịnh Minh dẫn Thi Mị vào cửa, trong lòng lại xoắn xuýt.
Nhất là khi nhìn thấy Thời Lệnh Diễn một thân âu phục muốn qua công ty đi làm, càng cảm thấy thế thời này thật không công bằng, lớn tiếng nói: “Anh rể!”
Thời Lệnh Diễn chậm rãi uống một ngụm café, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Khí thế hùng hổ của Đường Tịnh Minh trong nháy mắt liền biến mất, nhưng anh ta lại không cam tâm, chỉ về phía Thi Mị: “Đây là ai, tại sao cô ấy lại gọi anh là ông xã?”
Động tác của Thời Lệnh Diễn hơi dừng lại, nhìn liếc qua bọn họ.
Vẻ mặt Đường Tịnh Minh uể oải.
Mà cô vợ ngốc của anh lại không tim không phổi, nở một nụ cười ngốc nghếch.
Anh đặt cốc café xuống, Thời Lệnh Diễn nói: “Anh và cô ấy kết hôn!”
Đường Tịnh Minh chỉ thấy tim mình giống như bị đâm mấy dao, vẻ mặt bi thương: “Cô ấy….Anh… ôi chao, chờ một chút!” Đường Tịnh Minh hoàn toàn tỉnh táo: “Không phải…anh lấy kẻ ngu sao?”
“Cũng chính là kẻ ngốc kia!”
Đạt được câu trả lời khẳng định, Đường Tịnh Minh bỗng nhiên quay người về phía sau.
Thi Mị nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, cuối cùng trong lòng cô cũng thoải mái, cầm viên chocolate trong tay, cười ngây ngô với anh ta.
Lúc này Đường Tịnh Minh mới ý thức được, cô gái này quá mức ngọt ngào.
Bỗng nhiên anh ta hít vào một hơi, hoàn toàn chưa từ bỏ ý định, cầm mũ của cô lên: “Nhìn rất bình thường, có chỗ nào ngốc chứ?”
Nhưng sau đó, Đường Tịnh Minh giống như bị vả vào mặt.
Cũng không biết là hành động nhấc mũ của anh ta làm chọc giận cô, hay là do anh ta nói gì không đúng, cô đột nhiên hất tay anh ta ra, dáng vẻ muốn khóc, giữ chặt mũ của mình.
Đường Tịnh Minh: “…” Được rồi, anh ta tin, dù sao người này cũng không bình thường.
Đường Tịnh Minh cảm thấy rất bi thương, che trái tim nhỏ bị thương của mình, ngồi xổm xuống: “Anh rể, anh…khiến em quá thất vọng.”
Sáng sớm anh ta đã nghe Vân Độ nói về chuyện bên này rồi.