Bất chợt sáng lên làm Đậu Khải Đồng theo bản năng nheo mắt, khi mở ra, bỗng nhiên phát hiện trước mắt có thêm một người.
Không đúng, là quỷ, là nữ quỷ ban ngày gặp được ở trong hoa viên!
Đậu Khải Đồng đã tin chắc chính mình đụng phải quỷ, về phần vì sao ban ngày có thể gặp quỷ? Này còn phải nói sao, lúc ấy tuyết rơi, cả mặt trời đều không có, nữ quỷ có đạo hạnh ra hại người có gì hiếm lạ.
Cũng bởi vậy, gã đã là mặt như màu đất, hai đùi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Chính là muốn chạy lại chạy không được, không biết vì sao, gã đột nhiên không thể động, chỉ còn miệng còn có thể phát ra thanh âm mỏng manh: “Cứu, cứu mạng……”
Thanh âm như vậy muốn gọi người tới là si tâm vọng tưởng, Đậu Khải Đồng lập tức từ bỏ ý niệm này, ngược lại xin khoan dung: “Thả ta đi, ta chỉ là nhất thời hồ đồ thôi ——”
Mắt thấy nữ quỷ đến gần, Đậu Khải Đồng sắp bị dọa đến tè ra quần, mang theo khóc nức nở kêu: “Không đến mức mà, ta vừa không giết người cũng không phóng hỏa, ngay cả tay nhỏ của ngươi cũng chưa sờ tới, ngươi cứ như vậy câu mạng ta đi, ta đây cũng sẽ biến thành lệ quỷ. Ta nói với ngươi, ta là một nam nhân, biến thành lệ quỷ là một nam quỷ, nam quỷ khẳng định lợi hại hơn nữ quỷ, đến lúc đó ta sẽ trả thù……”
Đậu Khải Đồng nhắm mắt kêu: “Cho nên ngươi không thể giết ta, bằng không có hại vẫn là chính ngươi ——”
Một tiếng cười khẽ đánh gãy Đậu Khải Đồng nói hươu nói vượn: “Giết người đương nhiên sẽ có phiền toái, cho nên ta không giết ngươi.”
Đậu Khải Đồng bỗng nhiên mở to mắt, không chớp mắt trừng “Nữ quỷ” trước mặt.
Có lẽ là dựa gần, có lẽ là bởi tiếng cười trêu tức ấy, Đậu Khải Đồng đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt dời xuống.
Ánh đèn đem cái bóng của thiếu nữ kéo dài tới cửa sổ lưới, uyển chuyển mà tinh tế.
Đậu Khải Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Cám ơn trời đất, không phải quỷ!
Đã không phải quỷ, vậy là một tiểu cô nương, vẫn là một tiểu cô nương tuyệt sắc, Đậu Khải Đồng đột nhiên lớn gan, hỏi thân phận Khương Tự: “Ngươi rốt cuộc là ai nha?”
Khương Tự nhướng mày.
Đây là cái gọi háo sắc đến liều mạng đi, rõ ràng không thể động đậy, đêm hôm khuya khoắt một nữ tử xa lạ có ý đồ đến bất thiện xuất hiện ở trước mặt, vậy mà còn có sức lực tò mò.
Nàng cười cười.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nụ cười kia mang theo sáng lạn quỷ dị, khiến sau lưng Đậu Khải Đồng chợt toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thiếu nữ nhẹ nhàng nói: “Ta là người tới tịnh thân cho ngươi.”
“Cái, cái, cái gì?” Đậu Khải Đồng cho rằng nghe lầm, lắp bắp hỏi.
Trong tay thiếu nữ xuất hiện một cây kéo sáng loáng, thậm chí còn nhấp nhấp cán kéo, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Đậu Khải Đồng hoàn toàn sợ ngây người, hàm trên va hàm dưới, phát ra tiếng “lập cập".
Khương Tự hất cằm với A Man.
A Man bước nhanh tới, trên cao nhìn xuống đánh giá nam nhân một cái, trên mặt đẹp tràn đầy khinh miệt.
Liền nghe xoẹt một tiếng, quần Đậu Khải Đồng bị xé rách.
“Nam, nam nữ thụ thụ bất thân……”
“Ta phi!” Tiểu nha hoàn phỉ nhổ Đậu Khải Đồng, chống eo mắng, “Hiện tại nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, ban ngày ở hoa viên ngươi to gan lớn mật lắm kia mà?”
Cúi đầu nhìn thoáng qua đùi lạnh căm căm, lại ngẩng đầu nhìn cây kéo sáng loáng, Đậu Khải Đồng nếu có thể động đậy đã sớm quỳ xin tha, mà hiện tại chỉ có thể xin khoan dung ngoài miệng: “Tha mạng cho, ban ngày ta nhất thời nóng đầu, thật sự là chưa từng gặp qua nữ tử đẹp như vậy……”
A Man há mồm.
Lời nói thật thà như thế, cô nương nhà nàng xác thật rất đẹp.
Nàng không khỏi nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự như cũ mặt không biểu tình, thanh âm so với gió lạnh ngoài cửa sổ còn lạnh hơn: “Ta cũng chưa từng gặp qua nam nhân háo sắc đến liều mạng như vậy, cho nên vẫn là cắt phăng đi, miễn cho ngươi về sau còn tiếp tục hại người.”
“Đừng, đừng mà ——” Đậu Khải Đồng mắt trông mong nhìn kéo đưa tới, nỗ lực trợn trắng mắt rất nhiều lần, đáng tiếc vẫn thanh tỉnh vô cùng.
Thì ra khi con người lâm vào sợ hãi cực độ căn bản sẽ không bị dọa ngất.
“A Man, đè lại cái mầm tai hoạ của gã đi, ta muốn động kéo.”