Khương An Thành kiên trì đưa Khương Tự về Hải Đường Cư, sau khi trở về thư phòng liền gỡ kiếm treo trên vách tường, vuốt ve thân kiếm lạnh lẽo.
Chờ thêm mấy ngày, ông nhất định phải hung hăng giáo huấn Đậu Khải Đồng một trận, tìm cái cớ không khó, chỉ cần đừng dính đến trên người nữ nhi.
Khương Tự đi một đường, trở lại Hải Đường Cư lòng bàn chân lạnh toát, đi vớ giày dựa vào lồng xông sưởi ấm.
A Xảo bưng một ly trà gừng tới.
Khương Tự tiếp nhận, một ngụm lại một ngụm uống.
A Man vài lần muốn nói lại thôi, thấy Khương Tự không nói một lời, lại sợ nhắc tới chuyện chủ tử phiền lòng, đành phải nín nghẹn.
“A Man, A Xảo, các ngươi nghĩ biện pháp hỏi thăm xem Đậu biểu thúc tới hôm nay sẽ ở viện nào.”
“Cô nương?” A Man nhìn Khương Tự, trong kinh ngạc cất giấu vui sướng.
Chẳng lẽ cô nương lại chuẩn bị làm chút chuyện khiến nàng kích động?
Khương Tự bưng chén trà, cười nhạt: “Trong điều kiện cho phép, chúng ta tận lực không để thù cách đêm.”
Có thù oán cùng ngày báo mới thống khoái, nàng cũng chẳng muốn cái gì mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ai biết mười năm sau kẻ thù còn ở đó không, vạn nhất bị sét đánh rồi thì sao?
A Man hưng phấn gật đầu: “Vâng.”
A Xảo không hiểu ra sao: “Sao lại ——”
A Man kéo nàng đi ra ngoài: “Mau đi hỏi thăm, trên đường nói với ngươi……”
Theo hai nha hoàn đi xa, trong phòng an tĩnh lại.
Khương Tự dựa vào lồng xông, tùy tay cầm lấy quyển sách ở một bên lật xem giết thời gian.
Bên ngoài rơi xuống tuyết mỏng, giữa thiên địa một vùng trắng xoá, nhưng trong phòng không mở cửa sổ, cách cửa sổ giấy nửa trong suốt, ánh sáng đã hơi tối.
Ánh sáng như vậy, cũng làm Khương Tự không xem sách được, tâm tư của nàng cũng không ở trên sách.
Úc Thất đã nhiều ngày không liên hệ với nàng, cũng không biết sau khi bị phụ thân đả kích đang kìm nén hư chiêu gì.
Nói đến cũng kỳ, lúc trước một lòng muốn cách hắn thật xa, luôn cảm thấy số lần hắn xuất hiện ở trước mắt rất nhiều, nhiều đến khiến nàng tâm phiền ý loạn. Mà hiện tại, chẳng qua mới mấy ngày không có tin tức của hắn, thế mà đã bắt đầu nhớ hắn rồi.
Khương Tự thả quyển sách xuống, cả người dựa nghiêng trên lồng xông, lồng xông bằng trúc bị đè cong.
Nàng đột nhiên nhớ tới cái đêm bị hắn đè ở trên lồng xông, xiêm y suýt nữa bị than lửa đốt cháy……
Khương Tự nghĩ nghĩ, nhịn không được cười rộ lên.
Có thể quang minh chính đại, đúng lý hợp tình nhớ nhung một người, cũng là một chuyện hiếm thấy.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Khương Tự dựa vào lồng xông mơ màng sắp ngủ, A Xảo cùng A Man mới trở về.
A Xảo hồi bẩm: “Cô nương, Đậu biểu thúc ở tại Lạc Phong Cư.”
Lạc Phong Cư? Nơi đó sát bên Thính Trúc Cư của Nhị ca.
Khương Tự nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm khó chịu.
Đậu biểu cô nhìn vào là một nữ tử văn tĩnh, trước mặc kệ tính tình thật sự ra sao, nếu phụ thân bởi vì chuyện hôm nay mà cách xa nàng ta, vậy nàng sẽ không cố ý nhằm vào nàng ta.
Đậu biểu thúc thì lại không được.
Khương Tự cảm thấy nam nhân kia đầu óc có lẽ không được bình thường, bằng không ở trong vườn nhà người khác gặp được một cô nương trẻ tuổi, sao lại dám xông lên đùa giỡn đâu?
Đây không phải có bệnh thì là gì?
Người như vậy, nàng quyết không cho phép lưu tại Bá phủ.
Cái nhà này, trưởng giả không từ* ( từ ái), cũng không có bao nhiêu ấm áp, nhưng dù ra sao đều là chỗ nàng cư trú lâu dài, có một người cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp như vậy, chẳng phải là cho chính mình ngột ngạt.
Huống chi trong phủ còn có các tỷ muội khác ở, nếu như ở trong hoa viên gặp được một người như vậy, nói không chừng sẽ xảy ra đại loạn.
“Chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta ghé Lạc Phong Cư một chuyến.”
A Man đại hỉ, giòn thanh đáp vâng.
A Xảo hơi hơi giật mí mắt, nhưng rồi thờ ơ.
Khương Tự nhìn phản ứng của hai nha hoàn kéo kéo khóe miệng, xua tay tống cổ các nàng ra ngoài.
Ngủ ngon, buổi tối dễ làm việc.
Vào đêm, đèn lồng khắp nơi trong Bá phủ đã sớm sáng lên, chiếu vào mặt đất một vùng trắng bóng.
Tuyết đã ngừng, tan ra hòa vào trong khe đá, kết thành một tầng băng hơi mỏng.