Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 300




Chương 300

Cô đang cảnh giác với hắn?

Điều này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên rất phiền não, đầu lưỡi của hắn miết vào răng của hàm sau, thản nhiên mở miệng nói: “Đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước lấy ra đây.”

Giang Nguyệt không rõ hắn đang có ý gì.

“Tôi không muốn đụng vào thứ đã bị người khác làm bẩn.” Hắn thản nhiên mở miệng:

“Tôi cũng có quyền biết tình trạng cơ thể hiện tại của cô, rốt cuộc có thích hợp để tiếp tục loại giao dịch này hay không.”

“Giang Nguyệt, cô đừng quên trước kia là cô cầu xin tôi ngủ với cô.”

Hắn từ trên cao mà nhìn xuống, ánh mắt của hắn nhìn về phía cô cực kỳ lạnh nhạt, giống như là đang xem xét giá trị của một món đồ.

Chậm rãi mà lại bình tĩnh, nhưng lại có tính sỉ nhục cực mạnh.

Giang Nguyệt im lặng trong hai giây.

Đúng. Cô đã trèo lên xe của hắn. Cũng thật sự đã từng cầu xin hắn.

Rõ ràng mỗi một câu mà Tiêu Kỳ Nhiên nói đều là sự thật, thế nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy vô cùng nhục nhã và khó chịu.

Cô rũ mắt xuống, khoé môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Bốn năm nay thuận buồm xuôi gió, làm cho cô đã quên lúc trước mình đã từng nghèo như thế nào, hèn mọn như thế nào. Đê tiện như thế nào.

Nhưng hắn muốn cô nhớ lại tất cả, làm cho tất cả sự kiêu ngạo tự cho là đúng của cô tất cả đều bị đánh nát, để cho cô buông tha cái gọi là thanh cao cùng kiêu ngạo.

Lấy lại sự bình tĩnh ban đầu, Giang Nguyệt nhàn nhạt nói:

“Tôi không có bệnh.”

Lưng cô thẳng tắp hơn cả lúc trước, đôi mắt không chút sợ hãi nhìn chăm chú Tiêu Kỳ Nhiên, ngoan cố im lặng.

Đây là sự phản kháng thầm lặng của Giang Nguyệt.

Giằng co hơn nửa ngày, vẫn là đợi Tiêu Kỳ Nhiên hút xong một điếu thuốc.

“Cô cho rằng cô như vậy thì có thể thay đổi được cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên gạt bỏ tàn thuốc, rồi ném nó vào thùng rác, từng bước đi đến gần Giang Nguyệt:

“Năng lực không đủ, lòng tự trọng có cao hơn trời cũng không có bất kỳ giá trị nào.”

Nói xong, hắn ném chiếc vòng cổ trong tay vào ghế sô pha, nhàn tản cởi bỏ cúc áo, sau khi nới lỏng cổ tay áo, một giây sau liền đặt cô lên tay vịn của ghế sô pha.

Đồng tử của Giang Nguyệt trong nháy mắt phóng đại.

Liên tục làm việc trong năm ngày, hắn đã mệt mỏi đến cực điểm, lúc này lại bởi vì tức giận mà đáy mắt cuồn cuộn một màu mực:

“Giang Nguyệt, cô cứ nhất định cứ phải đối nghịch với tôi đúng không?”

Mỗi một chữ gần như là từ trong cổ họng mà chen ra, mang theo sự ẩn nhẫn cùng phẫn nộ.

Không đợi Giang Nguyệt cẩn thận suy nghĩ xong ý tứ trong lời nói của hắn, môi của người đàn ông liền đ è xuống. Cái loại khí tức rõ ràng là mang theo sự tức giận mà xâm nhập cô, dễ dàng cạy mở môi của cô ra.

Tiêu Kỳ Nhiên hôn Giang Nguyệt rất dữ dội, gần như là muốn đem toàn bộ mỗi một tấc của cô mà tàn sát bừa bãi một lần, bá đạo in lên những ấn ký của hắn.