Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 299




Chương 299

Vòng cổ cũng được, cô cũng được, đối với hắn mà nói, cũng chẳng qua chỉ là một câu “dùng tốt”.

Hắn nói xong câu này, trực tiếp đi về phía trước một bước, cúi người kề sát vào người của Giang Nguyệt: “Nếu đổi lại là Tần Di Di, tôi có lẽ sẽ luyến tiếc, nhưng đối với cô…”

“Tôi sẽ không.”

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, trên mặt biểu hiện ra một tâm tình vừa vặn, cũng không có bất kỳ dao động cùng phản ứng nào.

Bình tĩnh như thể những lời chế giễu ấy không có liên quan gì tới cô.

Cô lại lần nữa nâng đôi mắt lên, thần sắc ở đáy mắt so với lúc trước lại càng thêm lạnh lùng:

“Cho nên vậy thì sao?”

Giang Nguyệt thật sự là nghĩ không ra, Tiêu kỳ Nhiên từ Châu Âu bay trở về vào buổi tối, chuyện gì cũng không làm, lại đứng trước cửa phòng của nhục nhã cô.

“Làm chuyện trong bổn phận của cô.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn, đáy mắt xúc động mãnh liệt.

Hắn rõ ràng đã sớm bất mãn mà đứng ở trước cửa nói nhảm với Giang Nguyệt, đôi giày da chen chúc vào bên trong, liền phóng nhanh vào trong phòng của cô.

“Anh…”

Vẻ mặt của Giang Nguyệt hơi ngưng lại, cô cảm nhận được một cỗ khí quen thuộc, bất ngờ không kịp đề phòng mà giật mình một cái, đã sớm dự cảm được.

Bất chấp những lễ nghi khác, Giang Nguyệt không thể nào tiếp tục duy trì được biểu tình lạnh nhạt vừa rồi, giọng nói đột nhiên cao lên:

“Anh muốn làm gì?”

Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ nhìn cô, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Không phải cô đã nói rằng mọi thứ của cô đều có giá rõ ràng sao?”

Sắc mặt của Giang Nguyệt trở nên trắng bệch, cô lập tức cự tuyệt: “Tôi hiện tại không thiếu tiền.”

Nói xong, cô lại cảm thấy không ổn, lại nói thêm một câu: “Tôi cũng không muốn dùng phương thức này để kiếm tiền.”

Ngụ ý là, cô không muốn kiếm tiền theo cách đặc biệt này.

Hay là phải làm hài lòng hắn theo cách đặc biệt này.

“Ha, có phải tôi còn phải khen cô một câu trinh tiết hay không?” Tiêu Kỳ Nhiên đè nén, ánh mắt hắn dừng lại trên người của cô khoảng hai giây.

Trong nhà chỉ có một mình Giang Nguyệt, vậy nên cô ăn mặc cũng thoải mái, chỉ mặc một bộ đồ ngủ cổ chữ V rộng, cảnh xuân như ẩn như hiện, có một chút chói mắt.

Hô hấp của hắn rõ ràng bắt đầu trở nên nặng nề hơn, hơi thở nóng bỏng giữa những thanh âm khàn khàn:

“Lúc cô muốn leo lên xe của tôi, lúc không muốn thì lại lập đền thờ, giả vờ trinh tiết?”

“Giao dịch của cô và tôi, chẳng lẽ cô lại là người được định đoạt sao?”

Hắn dựa vào vách tường, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, không có chút bận tâm mà châm lửa ở trước mặt của cô, mặc cho mùi thuốc lá chói mũi tràn ngập khắp cả căn phòng.

Giang Nguyệt theo bản năng làm ra tư thế phòng vệ, hai chân gắt gao, từ gót chân đến sau cổ toàn bộ cơ bắp của cô đều trở nên căng thẳng, trong ánh mắt mang theo sự hoảng loạn.

Là ánh mắt đang cảnh giác với kẻ xấu.