Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 286




Chương 286

Đây là thúc giục Giang Nguyệt không lãng phí thời gian của anh.

Giang Nguyệt yên lặng xoay người, quay lưng về phía anh, cúi đầu: “Vậy tôi lại phải làm phiền Tiêu tổng rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên hài lòng nhếch môi, phát ra một tiếng cười khẽ rất nhỏ, động tác đeo vòng cổ cho Giang Nguyệt rất nhẹ nhàng và chậm rãi.

Đầu ngón tay thô ráp lướt nhẹ trên làn da ở vai và cổ khiến cả người cô run rẩy theo.

Cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ cổ, khuôn mặt Giang Nguyệt dần dần có chút nóng lên, theo bản năng muốn nhanh chóng chấm dứt loại bầu không khí này:

“Đeo xong chưa?”

Người đàn ông buông tay ra, nhìn làn da trắng nõn bị mái tóc lệch đi lộ ra, nhất thời không kìm được xúc động, nhẹ nhàng hôn lên.

Giang Nguyệt nghẹt thở.

“Được rồi, đi xuống đi.” Tiêu Kỳ Nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Một tuần sau trở về, thời gian đáp sẽ bảo Tiêu An báo cho cô.”

Đây là để cô đến đón anh.

Giang Nguyệt giống như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, miễn cưỡng cười cười: “Là Tần Di Di có lịch trình riêng, không thể lấy ra thời gian đi đón Tiêu tổng sao?”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Giang Nguyệt, hôm nay tâm tình của tôi rất tốt. Cô tốt nhất không nên làm tôi mất hứng.”

Giang Nguyệt đứng bên ngoài nhìn chiếc xe lao nhanh đi, gió lạnh thổi vạt áo cô bay phần phật.

Cô đưa tay lên chạm vào vòng cổ trước ngực. Cảm giác lành lạnh.

Đây là một khu chung cư cũ, đã nhiều năm không được cải tạo. Nhưng giá nhà không cao, giao thông đi lại tương đối thuận tiện, có trường học bên cạnh, con cái đi học cũng thuận tiện hơn.

Lúc này, điện thoại trong túi xách cũng vang lên, giọng nói trẻ con trong trẻo của Hi Hi truyền đến:

“Chị Nguyệt Nguyệt, mẹ em hỏi khi nào chị đến ạ? Đồ ăn đều sắp nguội rồi…”

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn lên lầu: “Chị tới bên dưới chung cư rồi nè.”

Vừa bước vào nhà, mùi thức ăn đập vào mặt khiến Giang Nguyệt hơi nhíu mày: “Thơm quá!

Hi Hi chạy tới ôm lấy cô, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vào trong ngực Giang Nguyệt:

“Chị Nguyệt Nguyệt, chị cũng thơm quá.”

Giang Nguyệt xoa xoa đầu Hi Hi, ôm cô bé ngồi xuống sô pha.

Chị Trần đang bận rộn trong phòng bếp, trên bàn ăn đã bày ra mấy món ăn, phong phú tinh xảo.

Có canh gà sở trường nhất của chị Trần, còn có món hầm yêu thích của Hi Hi, ở giữa bàn là một chén hoa trứng gà.

Trong nháy mắt nhìn thấy hoa trứng gà, ánh mắt Giang Nguyệt dịu đi.

Có một lần cô thuận miệng nhắc tới khi còn bé thích nhất là chén hoa trứng mà mẹ đã làm, phía trên luôn rắc một lớp hành lá băm nhỏ, có mùi thơm rất thanh đạm.