Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 285




Chương 285

Không trở về Tiêu gia?

“Tôi ra nước ngoài một chuyến.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt, có chút mệt mỏi nhàn nhạt:

“Có một người bạn muốn gặp mặt một lần, thuận tiện nói về một hạng mục.”

Tiêu Kỳ Nhiên luôn rất bận rộn.

Lúc này, Giang Nguyệt mới chú ý tới hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục giản dị, đúng là tư thái muốn đi công tác.

“Máy giờ bay?” Cô hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng đáp: “Ba giờ sau.”

Sau khi Giang Nguyệt nhận được đáp án, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, trong đầu nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Đi một mình sao?”

“Tiết An đang ở sân bay.” Tiêu Kỳ Nhiên tựa lưng vào ghế, thả lỏng cơ lưng: “Sẽ mất khoảng một tuần.”

Giang Nguyệt không hỏi những vấn đề này, mà chính anh lại nói rõ với cô.

Dọc theo đường đi không ai tìm đề tài nữa, trong xe cũng im lặng.

Đến khi xe dừng trước nhà chị Trần, Giang Nguyệt dịu dàng nói một câu cảm ơn, cởi dây an toàn xuống xe.

“Chờ một chút.”

Tay Giang Nguyệt vừa đặt ở cửa xe khựng lại, quay đầu lại nhìn anh, ngữ khí không mặn không nhạt:

“Tiêu tổng còn có gì cần phân phó à?”

Bên trong xe im lặng một lúc.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng cởi dây an toàn ra, từ bên trong túi âu phục lấy ra một túi trang sức cao cấp màu đen.

Giọng nói của anh trầm thấp, rất từ tính: “Vốn định sau khi cô diễn xong vở kịch sẽ đưa. Nhưng lại không tìm được người.”

Trong túi nhỏ nhung đen là một chiếc vòng cổ kim cương đắt tiền.

Vòng cổ trên bàn tay rộng lớn của anh rất tinh xảo, nhất là kim cương được khảm lên dây không phải là loại kim cương thông thường. Độ bóng rất cao.

Giang Nguyệt sững sờ hai giây, ánh mắt toát ra nghi hoặc cùng khó hiểu.

“Quà PR mà phía thương hiệu tặng lúc trước.” Tiêu Kỳ Nhiên nói ngắn gọn: “Khi ra vào nhớ mang theo.”

Là thái độ của công việc.

Giang Nguyệt cúi đầu nhìn, ánh sáng trong mắt khẽ lưu chuyển.

Đây hoàn toàn không phải là một thương hiệu trong nước.

Nói cách khác, sức ảnh hưởng của thương hiệu này hoàn toàn không cần người phát ngôn, sau này cũng không có cơ hội hợp tác.

Nhưng nếu Tiêu Kỳ Nhiên nói vậy, cô phải tin.

“Cám ơn Tiêu tổng.” Giang Nguyệt đưa tay muốn nhận, kết quả đối phương lại thu tay lại.

“Tôi đeo cho cô.”

Giang Nguyệt vừa định nói không cần, Tiêu Kỳ Nhiên đã cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, ngữ khí không vui:

“Tôi không muốn phải đổi vé máy bay.”