Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 254




Chương 254

Giang Nguyệt cầm điện thoại dừng một chút, dường như hơi bất ngờ: “Bác sĩ Kiều, sao anh lại có số điện thoại của tôi…”

“Tống Du đã đưa số điện thoại của cô cho tôi.”

Kiều Cẩn Nhuận nói rất có năng lực, là giọng điệu của bác sĩ điển hình: “Chiều nay cô có thời gian không? Chiều nay tôi không có bệnh nhân nên có thể kiểm tra cho cô.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt mới nhớ tới chuyện lúc trước đã đồng ý với Tống Du.

Vốn dĩ cô cho rằng đó chẳng qua chỉ là vài câu khách sáo, không ngờ Kiều Cẩn Nhuận lại thật sự gọi cho cô, nếu từ chối thì có vẻ không tốt lắm.

Cô liếc nhìn lịch trình: “Vất vả cho anh rồi, buổi chiều mấy giờ anh tiện?”

Kiều Cẩn Nhuận: “Sau hai giờ thì tôi rảnh.”

Giang Nguyệt đồng ý, đúng hai giờ chiều đến bệnh viện Khang Trị, mở cửa phòng khám của Kiều Cẩn Nhuận.

“Ngồi đi.”

Vừa đi vào phòng khám, Giang Nguyệt đã bắt đầu khẩn trương, nhất là nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, cô càng lo lắng ngồi thẳng lưng.

Kiều Cẩn Nhuận bận rộn chuẩn bị một hồi, lúc ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt một cái, chú ý tới vẻ mặt căng thẳng như gặp kẻ thù của cô thì nhịn không được cười khẽ:

“Nhát gan như vậy sao?”

Giang Nguyệt trả lời rất thẳng thắng, mặt không đổi sắc nói: “Từ nhỏ tôi đã sợ tiêm, nhìn thấy bác sĩ liền trốn.”

Câu nói này là thật.

Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, thật ra cô cũng không dễ bị bệnh, nhưng bởi vì thường xuyên phải đi theo cha mẹ trốn nợ, thường xuyên bị bọn đòi nợ đánh nên không khỏi tránh việc cơ thể có lưu lại dấu vết.

Khi cô quay lại trường và bị giáo viên nhìn thấy, giáo viên sẽ kéo cô đến phòng y tế để băng bó cho cô, mỗi lần bác sĩ và giáo viên đều hỏi cô sao lại như vậy.

Cô phải nói dối theo nhiều cách, lâu dần cũng sợ gặp bác sĩ.

Chuẩn bị xong dụng cụ kiểm tra, Kiều Cẩn Nhuận đi tới, đứng trước mặt cô, hai tay nhét vào túi áo:

“Bác sĩ đẹp trai cũng sợ sao?”

Giang Nguyệt giương mắt, nhìn chăm chú Kiều Cẩn Nhuận, không khỏi cong mắt cười trêu chọc: “Đẹp trai thì chưa chắc đã sợ như vậy.”

“Vậy thì đi lên nằm đi.” Kiều Cẩn Nhuận vỗ tay, chỉ một cái giường phía sau.

Kiểm tra tổng thể gần một tiếng đồng hồ, lông mày của Kiều Cẩn Nhuận vẫn nhíu lại, khiến trái tim Giang Nguyệt lo lắng.

“Hai ngày nữa đến lấy kết quả kiểm tra.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô chằm chằm trong giây lát: “Cô gái trẻ phải chú ý cơ thể.”

Rõ ràng anh ta cũng mới hơn hai mươi tuổi nhưng giọng điệu lại già nua như vậy khiến Giang Nguyệt buồn cười.