Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 253




Chương 253

Giang Nguyệt đang trên bờ vực sụp đổ, là Tống Du kéo cô một cái. Bất luận là thể chất hay tinh thần, anh ấy đều đã cho cô dũng khí sống sót.

Vẻ mặt Tống Du ôn hòa: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Trông cô không được ổn lắm.”

Giang Nguyệt yên lặng ngồi trên giường.

Cô không giỏi ăn nói, đặc biệt những tổn thương trong lòng, cô lại càng không muốn cho người khác thấy.

Thấy Giang Nguyệt im lặng, Tống Du cũng không tiếp tục hỏi, chỉ xua tay: “Con gái đều có tâm sự riêng của mình, nên tôi cũng không hỏi nữa.”

“Nhưng cô phải nhớ một điều…” Tống Du mỉm cười với Giang Nguyệt: “Tự làm tổn thương chính mình là cách ngu ngốc nhất!”

Tống Du không hổ là luật sư chuyên nghiệp.

Lông mi Giang Nguyệt giật nhẹ, nặn ra một nụ cười: “Tôi không có tự sát, anh nghĩ nhiều rồi.”

Tống Du từ chối cho ý kiến, giọng điệu nghiêm túc hơn vừa rồi một chút: “Mặc kệ trước đó có hay không, thì sau này đều không nên có suy nghĩ này.”

“Quyết định bốc đồng của cô sẽ chỉ làm tổn thương những người thân yêu của cô và khiến kẻ thù của cô hạnh phúc. Ngoài ra, nó không có ý nghĩa hay giá trị nào khác.”

Tống Du đã làm luật sư nhiều năm, anh gặp vô số những người muốn chết.

Cũng không trách Tống Du sẽ nghĩ Giang Nguyệt như vậy, dù sao anh cũng nhận ra được một số điều thông qua ánh mắt của cô.

Giang Nguyệt ừ một tiếng, cúi đầu ăn xong cháo trong chén, đặt ở trên bàn ở đầu giường.

Tống Du cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đã gần tám giờ tối.

“Nếu không có việc gì thì tôi về trước đây, có một hồ sơ cần tôi phải sửa lại để ngày mai mở phiên tòa.”

Nói xong, anh ấy lại nhớ tới điều gì đó: “Khi nào cô khỏe hơn một chút thì nhớ tới bệnh viện Khang Trị một chuyến, tìm Kiều Cẩn Nhuận kiểm tra toàn diện cơ thể.”

Giang Nguyệt chớp mắt.

Cô từng nghe qua tên tuổi của Kiều Cẩn Nhuận, anh ta là bác sĩ vàng của bệnh viện Khang Trị, khó đăng ký khám bệnh số một.

“Tôi và Kiều Cẩn Nhuận là bạn, tôi đã nói với cậu ấy rồi. Cậu ta đòi tôi một ân tình nên cô không thể không đi đâu.”

Tống Dực nhướng mày, cười một cách thoải mái: “Nếu không tôi sẽ thiệt thòi lớn đấy.”

Giang Nguyệt nhìn anh ấy, cảm động nói không nên lời.

“Cảm ơn anh, Tống Du.”

Sau hai ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng cơ thể của Giang Nguyệt cũng hồi phục, sắc mặt cũng tốt hơn trước, cô chủ động liên lạc với chị Trần, nói rằng có thể tiếp tục quay quảng cáo trước đó.

Từ trước đến nay, Giang Nguyệt không thích vì nguyên nhân cá nhân mà làm chậm trễ công việc.

Hơn nữa Tiêu Kỳ Nhiên đã giao trọng trách nặng nề của công ty chi nhánh lên vai cô, ngoại trừ bận rộn với công việc nghệ sĩ của chính mình, cô còn bận rộn với công việc kinh doanh của chi nhánh.

Bận rộn đến cô cũng quên những chuyện phiền lòng trước đó, trạng thái dần dần khôi phục.

Cho đến một ngày, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

“Giang tiểu thư, tôi là Kiều Cẩn Nhuận.”