Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 171




Chương 171

Hắn rõ ràng chỉ là hỏi một câu đơn giản, nhưng lại giống như một cái tát vang dội, giáng mạnh vào mặt cô. Chế giễu tình thân tầm thường của cô.

Nhìn đi, Giang Nguyệt. Mày luôn nghĩ rằng mày được yêu thương. Nhưng thật ra tất cả chỉ là do mày tự lựa dối chính mình mà thôi.

Tình mẫu tử mà mày khao khát, tình thân mày mong chờ. Trên thực tế đều là thứ không đáng nhắc đến.

Mí mắt Giang Nguyệt cũng không có nhấc lên một chút nào, đi ngang qua Tiêu Kỳ Nhiên như thể không có người đứng đó, cúi đầu lấy chìa khóa từ trong túi xách ra.

Cô rất mệt mỏi. Bây giờ cái gì cô cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn trốn trong chăn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.

Để rồi sau khi tỉnh dậy, cô sẽ có thể quên hết những thứ này.

“Giang Nguyệt, tôi đang nói chuyện với cô đó.”

Tiêu Kỳ Nhiên thấy Giang Nguyệt phớt lờ mình thì sắc mặt lập tức đen đi, giọng nói cũng trở nên cứng nhắc hơn:

“Cô bất lịch sự như vậy sao?”

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.

Thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên gần như bao phủ toàn bộ cơ thể cô, che kín người cô.

“Không phải anh đã nói sao? Có thể nói chuyện hay không còn phải xem là đang nói chuyện với ai.” Giang Nguyệt lạnh nhạt nói:

“Khi nào Tiêu tổng học được cách nói chuyện lịch sự với tôi thì tôi đương nhiên sẽ lịch sự lại.”

Tâm trạng cô không tốt, không có thời gian để hầu hạ anh.

Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, thấy cô không muốn nói lời nào với anh, liền nắm lấy cổ tay cô kéo đến cầu thang thoát hiểm bên cạnh góc thang máy.

“Anh đang làm cái gì thế?”

Giang Nguyệt rốt cục không khống chế được cảm xúc của mình, gầm nhẹ một tiếng, cáu gắt hỏi:

“Hôm nay anh xem náo nhiệt còn chưa đủ, còn muốn tới đây sỉ nhục tôi?”

Trong đôi mắt thâm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên mang theo một chút lạnh lẽo.

Đèn cầu thang không sáng lắm, chiếu vào người anh khiến bóng anh rất dài, dáng người cao lớn hoàn mỹ lộ ra một đường nét lạnh lùng.

“Cô cáu kỉnh với tôi cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh giọng nói: “Chuyện trong nhà cô là lỗi của tôi sao?”

Hắn gằn từng chữ, mang theo giọng điệu bức bách: “Là tôi ép cô phải chịu đựng em trai cô? Hay tôi xúi giục hắn ta trở nên hư hỏng?”

Thân thể Giang Nguyệt cứng đờ. Cô cúi đầu, cắn chặt môi, không để nước mắt rơi xuống.

Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, nhìn Giang Nguyệt gầy gò trước mặt, không mặn không nhạt nói:

“Giang Nguyệt, ngoại trừ việc cô suốt ngày ngang nggược với tôi, thì cô còn có bản lĩnh gì nữa hả?”

“Không cần anh quan tâm.” Giang Nguyệt phun ra năm chữ, rồi đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra:

“Chuyện của tôi không liên quan đến anh.”

Nói xong, cô vội vàng chạy ra khỏi cầu thang, cầm chìa khóa muốn mở cửa, nhưng tay vẫn run rẩy, dù thế nào cũng không cắm được vào trong ổ khóa.