Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 170




Chương 170

Cánh môi cô khẽ nhếch, cười tự giễu một tiếng: “Trong mắt Giang Dự, con chỉ là một cái máy ATM mà thôi. Còn lại là loại người dơ bẩn, đê tiện nhất.”

Giang Nguyệt nói xong, nhân lúc còn chưa bị ai nhận ra mình, nhanh chóng rời đi.

Hốt hoảng giống như một kẻ đào ngũ.

Sau khi Giang Nguyệt rời đi, Chu Ninh Vân tức giận dậm chân, rồi cũng vội vàng rời đi ngay.

“Anh ơi, anh muốn uống gì không ạ?”

Nhân viên phục vụ đi tới, kiên nhẫn hỏi người đàn ông ngồi ở vị trí chéo phía sau hai mẹ con Giang Nguyệt vừa rồi.

“Cám ơn. Tôi không uống.”

Tiêu Kỳ Nhiên lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy, vừa bước ra khỏi quán cà phê, liền vừa vặn đụng phải Tần Di Di đã tìm hắn nãy giờ.

“A Nhiên, không phải anh nói anh đi vệ sinh sao?” Cô liếc nhìn nơi mà Tiêu Kỳ Nhiên vừa đi ra, kỳ quái hỏi:

“Tại sao anh lại đi ra từ trong quán cà phê?”

“Muốn mua cho Di Di đồ uống, nhưng bỗng dưng lại quên mất Di Di muốn uống cái gì.” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, cảm xúc trong mắt không hề gợn sóng:

“Di Di có muốn uống Americano không?”

Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng thẳng thắn, Tần Di Di cũng không có quá nhiều nghi ngờ, cười hì hì đáp:

“Anh quên rồi sao, em thích uống sữa lắc dâu tây nhất, Americano quá đắng!”

Nghe Tần Di Di nói vậy, chân mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu lại, ậm ừ nói:

“Sau này sẽ nhớ kỹ.”

Sau khi Giang Nguyệt rời khỏi trung tâm thương mại, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên đi đâu.

Chỉ vài giờ ngắn ngủi, tâm trạng vui vẻ buổi sáng đã biến mất. Tất cả những niềm vui và sự mong đợi đó đều đã biến thành sự chế giễu.

Lẽ ra cô nên biết rõ điều này rồi.

Chu Ninh Vân bình thường ngay cả một cuộc điện thoại cũng không muốn gọi, làm sao có thể thật sự muốn hẹn cô cùng nhau đi dạo phố mua sắm?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tất cả chỉ là vì mục đích của bà mà thôi.

Vừa ra ngoài không bao lâu, Giang Nguyệt đã cảm thấy rất mệt mỏi. Cô trở lại gần căn hộ, ở bên ngoài tùy tiện giải quyết bữa trưa một chút, mới kéo thân thể về nhà.

Cô lơ đễnh, chờ thang máy lên tầng, lúc cô đi tới trước cửa, mới phát hiện nơi đó có một người đang đứng.

Là Tiêu Kỳ Nhiên.

Giang Nguyệt theo bản năng lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác:

“Anh tới đây làm gì?”

Tiêu Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó dùng ngữ khí cực kỳ châm chọc hỏi: “Không phải cô cùng mẹ cô đi mua sắm sao? Sao về sớm vậy?”

“Thế nào, có vui không?”

Giang Nguyệt mím môi, một lúc lâu sau không lên tiếng.