Thần Y Đích Nữ

Chương 118




Ngày hôm đó Trầm Ngư dùng bữa tối ở bên ngoài phủ.

Người gửi lá thư này tỏ rõ mời nàng đến một phòng ăn trang nhã tại lầu hai của Minh Nguyệt Lâu trong thành, cũng không viết rõ ai là người hẹn gặp.

Ỷ Nguyệt chỉ nói với Trầm Ngư là hạ nhân gác cổng đưa tới, người truyền tin là một đứa bé, vừa giao lá thư này đến cửa Phượng phủ liền chạy đi.

Ỷ Nguyệt cũng không đồng ý để Trầm Ngư xuất môn lúc này, dù sao trời đã trễ rồi, huống chi còn không biết người nào hẹn gặp, lỡ như là bẫy, chẳng phải sẽ gặp chuyện không may.

Nhưng Trầm Ngư kiên trì ra phủ. Nàng cảm thấy người viết phong thư này nhất định là một vị cố nhân, hơn nữa, vị cố nhân sắp sửa gặp mặt này nhất định sẽ khiến cuộc sống của nàng có một chút cải biến.

Ỷ Nguyệt không có biện pháp, không thể làm gì khác ngoài việc cùng Trầm Ngư đi ra ngoài. Một chủ một tớ ngồi trên xe ngựa chạy tới Minh Nguyệt Lâu. Đến nơi đã sớm có tiểu nhị đứng chờ, thấy các nàng tới liền nhanh chân qua chào hỏi một câu: "Người là Phượng tiểu thư?"

Trước khi ra khỏi cửa Trầm Ngư chỉ dùng một chiếc sa mỏng để che mặt, nghe câu hỏi của tiểu nhị liền gật đầu, theo sự hướng dẫn của tiểu nhị đi đến một gian phòng trang nhã.

Nàng đến chỗ hẹn đã thấy một người ở bên trong uống trà. Đó là một nữ tử, thân vận áo tơ trắng, đầu đội đấu lạp, thân hình gầy gò.

Nàng phân phó Ỷ Nguyệt ở ngoài cửa coi chừng, một mình đi vào, chợt nghe thấy nữ tử đội đấu lạp nói: "Phượng đại tiểu thư có thể tới nơi đã hẹn, chắc là vẫn có mấy phần dũng khí."

Người vừa mở miệng, Trầm Ngư lập tức nghe ra tiền nhân là ai, nàng hướng về phía đối phương thi lễ, nói: "Hoá ra là Thanh Nhạc quận chúa."

Đối phương buông chén trà trong tay, khẽ gật đầu một cái, nói với Trầm Ngư: "Ngồi đi."

Lúc này Trầm Ngư mới ngồi vào chỗ đối diện Thanh Nhạc, tiện tay tháo sa mỏng của mình ra, sau đó nới với Thanh Nhạc: "Gian phòng này hiện chỉ có hai chúng ta, quận chúa tội gì còn mang theo đấu lạp?"

Thanh Nhạc run lên, nắm hai bàn tay thật chặt, chợt nghe nàng cắn răng nghiến lợi nói: "Ta không còn lựa chọn khác, chỉ sợ cả đời này cũng không dám lấy đấu lạp xuống."

Trầm Ngư sửng sốt, lập tức nghĩ đến chuyện Định An vương phủ bị đốt chát. "Ngươi bị bỏng mặt?" Câu hỏi vừa thoát ra đã cảm thấy có gì không đúng, Thanh Nhạc mang đấu lạp, nhưng khăn che mặt cực mỏng. Nàng ngồi ở đối diện vừa nhìn thấy là hiểu ngay khuôn mặt Thanh Nhạc cũng không có gì thay đổi. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trầm Ngư thấy không được đúng lắm, tăng cường hỏi thêm một câu.

Thanh Nhạc khẽ cắn môi, hung tợn nói: "Là nhị muội muội ngươi ban tặng, ta bị đốt rụi tóc." Dứt lời liền gạt đấu lạp trên đầu xuống.

Trầm Ngư sợ ngây người, hoá ra dưới đấu lạp của Thanh Nhạc là một cái đầu bị đốt trụi tóc. Mái tóc trước đây của nàng hôm nay một cọng cũng không còn, trên da đầu có ba vết thương xấu xí vẫn còn vết máu, quả thật ác tâm muốn chết.

Trầm Ngư cảm thấy buồn nôn nhưng đều cưỡng chế nhịn xuống.

Thanh Nhạc lại tự giễu nói: "Nhìn nhiều hóa quen, lúc ban đầu thấy mấy vết này trên đầu, ta thiếu chút nữa muốn đem đầu mình chặt bỏ. Ngươi biết không? Tóc ta không dài ra được nữa, phụ vương mời đến rất nhiều đại phu, người người đều nói không thể dài ra."

Vành mắt Thanh Nhạc hơi phiếm hồng, một nữ tử bị đốt thành như vậy, cả đời này nàng không còn chỗ để dựa vào.

Nhưng nàng vốn là quận chúa! Phụ thân tuy là vương gia khác họ, nhưng rốt cuộc so với các cô nương nhà khác còn tôn quý hơn rất nhiều. Chỉ là chưa từng nghĩ có lúc rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay... "Đều là do Phượng Vũ Hành, ta nhất định phải giết nàng!"

Phượng Trầm Ngư rất thông minh, nàng biết Thanh Nhạc gọi nàng ra đây nhất định không chỉ đơn giản là kể khổ như vậy. Giao tình của hai người họ chưa nói tới hai chữ thân thiết, đối phương nếu như muốn kể khổ cũng không tìm đến nàng. Nghĩ đến đây, hẳn là Thanh Nhạc muốn cùng nàng liên thủ lần nữa, đem Phượng Vũ Hành từ trên đài cao mạnh mẽ kéo xuống.

Trầm Ngư biết, đã nghe tâm sự bí mật của đối phương, nhất định phải dùng bí mật của mình để trao đổi, như vậy mới đổi lấy được một tình hữu nghị.

Vì vậy nàng chủ động đổ trà vào chén trà nhỏ trong tay, lại không uống mà đưa khăn thấm nước trà. Thấm xong trước mặt Thanh Nhạc lau lông mày của mình. Một lát sau, hai hàng lông mày đã bị nàng lau sạch sẽ, trụi lủi một mảng cái gì cũng không có.

Thanh Nhạc sợ ngây người. Gương mặt của Phượng Trầm Ngư trước nay luôn là đối tượng mà nữ nhân đố kỵ, so với gương mặt không có lông mày trước mắt này vốn không thể nào có chung một mối liên hệ.

Trầm Ngư nhìn thấy biểu tình trên mặt Thanh Nhạc, biết việc mình làm đã đạt hiệu quả, vội vàng đem thả tóc xuống trước trán, che đi lông mày. "Là Phượng Vũ Hành ban tặng, ta hôm nay cùng quận chúa cũng có bộ dáng giống nhau."

Thanh Nhạc kỳ quái: "Sao ngươi lại thế này? Nàng biến ngươi thành dạng này thế nào?"

Trầm Ngư cười khổ: "Quận chúa chắc cũng nghe nói tang sự của mẫu thân ta xảy ra chuyện?"

"Chuyện ca ca ngươi phóng hỏa?"

"Phải." Trầm Ngư gật đầu, lại nói: "Nhưng nào có đạo lý con trai ruột cố ý phóng hỏa, còn không phải đại ca ta biết mẫu thân bị Phượng Vũ Hành hại chết, lúc đó mới không khống chế được ý niệm muốn giết chết nàng, cũng không biết nghĩ đốt trụi linh đường, đốt lông mày của ta. Quân chúa ngài nói xem, món nợ này ta không tìm Phượng Vũ Hành, chẳng lẽ lại tìm ca ca ta tính sao?

Thanh Nhạc tán thành ý tưởng của nàng: "Dĩ nhiên là muốn tìm Phượng Vũ Hành tính toán. Ca ca ngươi làm cũng không sai, đổi lại là ta, cũng phải băm thây nàng thành trăm đoạn mới giải hận. Đúng rồi, lông mày này của ngươi còn có thể dài ra lại sao?"

Trầm Ngư cười khổ: "Hỏi qua đại phu, tuy rằng có thể dài lại, nhưng lần đầu thế này, quá trình cũng dài ra, chí ít trong vòng một năm là không có hy vọng gì. Nếu muốn được như ngày trước, chậm thì cũng phải đến ba năm. Đến tận ba năm, năm nay ta đã mười bốn, ba năm nữa, đã qua tuổi tốt nhất để xuất giá. "Nàng cố ý nói nghiêm trọng một chút, vì chỉ là muốn hùa theo tâm tình của Thanh Nhạc. Thật ra lông mày của nàng, không quá nửa năm có thể mọc dài, qua bảy, tám tháng là có thể khôi phục như ban đầu.

Thanh Nhạc càng nghe càng tức, liền nghĩ đến tóc của mình: "Chí ít của ngươi còn có thể mọc lại, ta lại chỉ có thể vĩnh viễn ở cái dạng này."

Trầm Ngư nhận ra hai người nói chuyện đến đây đã nhận thức thành công. Vì vậy không đợi Thanh Nhạc nói rõ ý đồ, Trầm Ngư liền chủ động mở miệng nói: "Kỳ thực Trầm Ngư cùng quận chúa vốn không có gì động chạm, hôm nay lại có chung một kẻ thù, quận chúa sao không cùng Trầm Ngư liên thủ, đòi lại tất cả những gì thuộc về chúng ta."

Thanh Nhạc thấy Trầm Ngư nói rất có lý, cũng không ngại thừa nước đục thả câu, gật đầu nói: "Hôm nay ta tới tìm ngươi cũng là có ý này, dù sao ngươi và nàng đều ở Phượng phủ, so với ta thì biết rõ cuộc sống của nàng hơn. Còn nữa, mấy năm nay ta làm quận chúa không phải chỉ có cái mác không, cũng có chút thế lực của mình, ta với ngươi, nội ứng ngoại hợp, còn có chuyện sợ Phượng Vũ Hành?"

Chuyện thu thập Phượng Vũ Hành có người giúp đỡ khiến Phượng Trầm Ngư thật cao hứng. Vì vậy nàng nhanh chóng gật đầu nói: "Quận chúa yên tâm, ngày sau quận chúa cần Trầm Ngư ta phối hợp cái gì, xin cứ việc phân phó. Chỉ là chúng ta phải liên lạc như thế nào? Đến phủ truyền tin.. khẳng định không được."

Điều này Thành Nhạc đã sớm có dự định, hướng Trầm Ngư nói: "Minh Nguyệt Lâu này là tài sản của vương phủ ta, ta có tin tức gì sẽ phái người đưa đến nơi đây, ngươi cũng phái nha đầu đắc lực bên mình chuyên cần chạy qua bên này. Nếu ngươi có sắp xếp, cứ giao cho chưởng quỹ là được."

Đến tận đây, Thanh Nhạc và Trầm Ngư chính thức kết liên minh, mà toàn bộ những điều này, Phượng Vũ Hành đương nhiên không biết. Nàng đang theo Diêu Thị cùng chuẩn bị cho Tử Duệ đi Tiêu Châu.

Diêu thị nhanh chóng quyết định để Tử Duệ đi, thứ nhất là có thái độ tích cực với thư viện bên kia, thứ hai nàng cũng muốn Tử Duệ rời đi đất Phượng gia thị phi này, sợ cái nơi không an bình này lại sinh ra con thiêu thân ma quỷ nào đó.

Đối với việc lần này, Phượng Vũ Hành rất tán đồng. Nàng luôn cảm thấy cái chết của Trầm thị, việc Phượng Tử Hạo và Phượng Phấn Đại rời khỏi Phượng phủ cũng không có cách nào làm cho Phượng phủ này an ổn, Phượng Trầm Ngư cũng không phải bị mất cái răng nanh mà nuốt xuống bụng. Mẫu thân và ca ca nàng rơi vào kết quả như vậy, nếu nàng không làm chút gì, vậy thì không phải Phượng Trầm Ngư.

Phượng Vũ Hành đương nhiên không sợ thủ đoạn mà Phượng Trầm Ngư nhắm vào mình. Nhưng nàng sợ họa nhắm vào Diêu thi và Tử Duệ, nàng kỳ thực rất muốn Diêu thị và Tử Duệ cùng đến Tiêu Châu, nhưng Tử Duệ nói hắn là một nam tử hán, tại sao có thể đi đâu cũng mang mẫu thân đi cùng được. Vì rèn đúc năng lực độc lập của hắn, ý tưởng này đành phải thôi.

Ngay khi sáng sớm, dùng một ít điểm tâm, tất cả người Phượng gia đứng ở cửa Phượng phủ.

Lần này cũng là việc vui, Phượng Tử Duệ gia nhập Vân Lộc thư viện, được đế sư thu nhận làm đệ tử, đây là vinh hạnh lớn, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên đứng ở cửa phủ nhẹ vỗ vỗ lên đầu Tử Duệ đều thấy được trên mặt phát ra ánh sáng.

Hắn rốt cuộc vẫn là phụ thân, tiền đồ của con cái, cao hơn so với phẩm quan của hắn luôn làm người ta kích động. Hắn xoa đầu Tử Duệ, vỗ về: "Đến nơi nhất định phải nghe lời, không thể lười biếng, không thể đi theo những đứa trẻ hư học những chuyện không tốt. Con là đệ tử chân chính, không chỉ đi theo sơn trưởng học tập, còn phải học cách chăm lo cuộc sống. Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, đừng giống như mấy đệ tử khác lúc nào cũng đòi đồ ân sư, phải biết mà buông bỏ."

Tử Duệ nửa hiểu nửa không gật đầu, cái đầu nhỏ lại chuyển sang hướng Phượng Vũ Hành.

Nàng đi lên trước, đem những lời của Phượng Cẩn Nguyên nói lại lần nữa cho Phượng Tử Duệ nghe, sau đó bảo: "Lời nói của phụ thân đệ cần phải ghi nhớ, bây giờ không hiểu, sớm muộn cũng có ngày đệ có thể hiểu ra." Đối với những lời này của Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Vũ Hành rất tán đồng, thậm chí cảm thấy đây là lời nói có ích nhất của cha nàng từ trước tới nay. "Tử Duệ, đệ lớn rồi, sau này không thể thường xuyên về nhà, cho nên ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận hơn trước. Sư phụ đệ cũng chính là phụ thân đệ, bất kể là chuyện gì, đi thỉnh cầu sư phụ giúp giải quyết một phần là biện pháp tốt nhất."

Tử Duệ nghiêm túc gật đầu, chào Phượng Vũ Hành và Phượng Cẩn Nguyên. "Tử Duệ ghi nhớ, đa tạ phụ thân và tỷ tỷ dạy bảo, mong phụ thân bảo trọng thân thể." Nói xong lại chuyển sang lão thái thái: "Tử Duệ không thể ở bên cạnh tổ mẫu tận hiếu, mong tổ mẫu không trách tội."

Lão thái thái nước mắt cũng rơi xuống, đều là đưa đến Vân Lộc thư viện, so với Tử Hạo năm đó cảm động hơn nhiều.

Diêu thị ôm Tử Duệ khóc một trận, Phượng Vũ Hành phải vất vả lắm mới tách hai người ra, lại đáp ứng Tử Duệ đợi qua thất tịch nhất định sẽ đến Tiêu Châu thăm hắn. Lúc này mới đưa đứa trẻ lên xe ngựa.

Nhìn xe ngựa một đường đi xa, Phượng Cẩn Nguyên lại đem những lời lão thái thái nói hôm qua điểm qua một lượt. Hắn bắt đầu sinh ra một loại hy vọng, hy vọng Diêu gia không sao, như vậy hắn liền có thể đem Diêu thị trở lại, như vậy Phượng Vũ Hành cùng Phượng Tử Duệ lần nữa trở thành trưởng tử chính nữ Phượng gia, chính nữ là Ngự vương phi, trưởng tử lại là sư đệ chân chính của đương kim hoàng thượng, thật muốn bao nhiêu vinh dự liền có bấy nhiêu.

Xoay người một cái, Phượng Cẩn Nguyên để ý đến ánh mắt của lão thái thái. Hắn biết, lão thái thái và hắn có suy nghĩ giống nhau.

Tiễn Tử Duệ đi, mọi người đang chuẩn bị về phủ, bỗng thấy có một xe ngựa ở xa đang từ từ tiến tới.

Lão thái thái "A" lên một tiếng, nhận ra xe ngựa kia là từ đâu tới, vội vàng mở miệng: "Từ từ, hình như kia là xe ngựa trong cung."