Thần Y Đích Nữ

Chương 117




Phượng Vũ Hoành nhắc tới như vậy, mọi người lại nhớ lại chuyện hôm qua Phượng Tử Hạo điên cuồng đuổi theo muốn chém nàng.

Lão thái thái tỏ thái độ trước: "Cẩn Nguyên, bảo Tử Hạo giải thích với A Hoàng, ngoài ra, chuyện này cũng không thể bỏ qua như vậy!"

"Ta không xin lỗi!" Phượng Tử Hạo hô lớn: "Dựa vào cái gì mà muốn ta giải thích với nàng? Mẫu thân chính là bị nàng hại chết!"

Phượng Vũ Hoành cũng không tức giận, liền trơ mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, nhìn chằm chằm làm Phượng Cẩn Nguyên đau đầu từng trận.

Thế cục hiện nay không thích hợp, Thẩm thị đã chết, Diêu gia có dấu hiệu vực lại, hắn vừa phải bảo vệ Trầm Ngư, lại không thể đắc tội Phượng Vũ Hoành. Lại nhìn Tử Hạo, Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên cảm thấy trưởng tử này cho dù có hắn che chở, nhưng lại không có tác dụng gì. Thân mình phế thành như vậy, tương lai không thể nối dõi tông đường cho Phượng gia, còn luôn gây rắc rối, liên lụy Phượng gia làm trò cười cho người khác. Ác tử như thế, hắn còn có tác dụng gì?

"Ngươi đã không chịu giải thích, vi phụ cũng không bắt buộc." Phượng Cẩn Nguyên nhìn Tử Hạo, bỗng nhiên nói một câu như vậy. Sau đó gọi quản gia Hà Trung: "Chuẩn bị xe, đưa thiếu gia đuổi theo người Thẩm gia, nói thiếu gia tự nguyện trở về quê nhà thủ lăng cho mẫu thân." Nói xong, nhìn thoáng qua Phượng Vũ Hoành, không nói gì, liền nâng bước hướng Tùng viên rời đi.

Phượng Tử Hạo hoàn toàn trợn tròn mắt, để hắn đi thủ lăng? Cũng không cho hắn đi học sao?

Hắn muốn gọi Phượng Cẩn Nguyên trở lại mong hắn đổi ý, nhưng vừa quay đầu, lại thấy được ánh mắt thương hại của Phượng Trầm Ngư. Thương hại tiếp theo là tuyệt vọng, sau đó liền hành lễ trước lão thái thái, rồi cũng xoay người rời đi.

Lần này Phượng Tử Hạo thật sự sợ hãi, vội vàng cầu cứu lão thái thái: "Tổ mẫu, ta..."

"Đừng nói gì nữa." Lão thái thái cắt đứt lời nói của hắn, "Liền theo lời của phụ thân ngươi. Hà Trung, chuẩn bị xe đi."

Lão thái thái nói xong, liền để Triệu ma ma nâng về viện của mình. Theo sau là nhóm nữ quyến từng bước rời đi, đến cuối cũng chỉ còn lại Phượng Vũ Hoành đang đứng tại chỗ.

Phượng Tử Hạo liền nhớ tới chuyện nhận lỗi, nhanh chóng nói với Phượng Vũ Hoành: "Nhị muội, ta sai rồi, ta thật sự biết lỗi rồi. Muội xin phụ thân đừng để ta đi thủ lăng được không?"

Phượng Vũ Hoành nhìn Phượng Tử Hạo như thế này liền thấy buồn cười, hắn thật đúng là con của Thẩm thị, một chút đầu óc cũng không có.

"Đại ca, có thể thủ lăng cho mẫu thân chính mình là chuyện hạnh phúc cỡ nào? Ngươi chẳng lẽ không nhớ mẫu thân thân sinh của ngươi sao? Đừng quên, ngươi làm đổ một cây đuốc, khiến xác của nàng cháy sạch chỉ còn một nửa, muội muội nhắc nhở ngươi, đến trước mộ phần của mẫu thân nhớ đốt nhiều tiền giấy chút, đỡ phải đến nửa đêm mẫu thân đến đòi mạng ngươi."

Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.

Phía sau, Phượng Tử Hạo liều mạng quát to, dù sao hắn cũng đang bị thương nặng, làm sao có thể chống lại hạ nhân thân thể cường tráng bình thường, một lát sau đã bị nhét vào xe ngựa. Phấn Đại còn có cơ hội thu thập quần áo, Phượng Tử Hạo này ngay cả một cái lông trong Phượng phủ cũng không thể mang đi.

Phượng Vũ Hoành trên đường trở về Đồng Sinh hiên một chút cũng không cảm thấy thoải mái, Thẩm thị mất, Phượng Tử Hạo mất, Phấn Đại phải bị đưa đi, nhưng là vì sao, sợi dây trong lòng nàng càng ngày càng thắt lại?

Phượng Cẩn Nguyên cũng không lập tức trở lại Tùng viên, mà nửa đường lại rẽ sang, đi thẳng đến Thư Nhã viên của lão thái thái.

Lúc hắn đến đó, lão thái thái còn chưa trở về, dùng qua nửa chén trà, mới nhìn thấy Triệu ma ma đang đỡ lão thái thái vào phòng.

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng đứng dậy tự mình giúp lão thái thái ngồi xuống, lão thái thái biết hắn nhất định có điều muốn nói, vung tay lên, chúng hạ nhân rời đi. Cho đến khi Triệu ma ma đóng cửa từ bên ngoài, lúc này mới mở miệng hỏi: "Ngươi để Tử Hạo đi thủ lăng, nói vậy cũng là đã nghĩ thông một số chuyện rồi?"

Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ than một tiếng, gật đầu nói: "Không nghĩ ra cũng không có cách nào, thế cục trước mắt biến hóa như vậy, nếu Tử Hạo lại cứ làm bừa thế này, tam điện hạ bên kia cũng không bỏ qua."

Lão thái thái nhắc tới một vấn đề mấu chốt: "Thẩm thị vừa đi, quý phủ liền không có chủ mẫu, người tính như thế nào? Cưới người khác, hay là nâng một người lên?"

Phượng Cẩn Nguyên trầm mặc trong chốc lát, đáp: "Con tạm thời không có suy nghĩ lập chủ mẫu khác."

Lão thái thái không bắt buộc hắn, chỉ là giúp đỡ phân tích nói: "Tạm thời quan sát trước cũng tốt, Thẩm thị đã chết, không phải là hạ xuống, mặc kệ tương lai chủ mẫu là ai, Trầm Ngư đều vĩnh viễn là chính nữ. Chỉ là Diêu gia bên kia, hiện giờ thực làm ta thấp thỏm lo âu!"

"Con cũng cảm thấy nguy hiểm." Hoàn toàn đoán không ra nước cờ của Hoàng Thượng!

"Mặc kệ thế nào, hiện tại không nguy hiểm đến lợi ích của Trầm Ngư, ta chủ trương bảo đảm A Hoành." Lão thái thái vừa nói vừa tính kế, "Cửu hoàng tử tuy nói không có khả năng, nhưng không có nghĩa là thất hoàng tử không có khả năng. Tuy hắn từng trước mặt Hoàng Thượng nói không cần ngôi vị Hoàng Đế, nhưng chuyện tương lai ai có thể nói chính xác. Huống chi, Tử Duệ vừa đi đến Tiêu Châu, đã trở thành thân sư đệ duy nhất của hoàng thượng! À" Nàng nghiêm túc nhìn Phượng Cẩn Nguyên, "Trước tiên không cần lo lắng chuyện chủ mẫu, quan sát Diêu gia, nếu bọn họ thật sự trở lại, ngươi nhất dịnh phải nâng Diêu thị lên lần nữa."

Phượng Cẩn Nguyên thật lâu đều không lên tiếng, nhưng trong lòng luôn luôn suy nghĩ.

Lão thái thái lo lắng thật sự chu toàn, hắn cũng nghĩ như vậy, một khi Diêu gia bên kia có động tĩnh, đưa Diêu thị trở lại làm chủ mẫu là lựa chọn tốt nhất. Như vậy, Phượng Tử Duệ lại trở thành trưởng tử, hắn cũng có thể cho cửu hoàng tử bên kia một câu trả lời thỏa đáng.

"Con đều nhớ kỹ, mẫu thân nghỉ trước, con sẽ suy nghĩ lại." Phượng Cẩn Nguyên hướng lão thái thái hành lễ, vội vàng rời đi.

Lão thái thái đưa một bàn tay lên vỗ vỗ khuyên tai được tặng sáng nay, lại đem tay kia đưa tới trước ngực, cảm thụ được độ ấm của noãn tâm ngọc, trong lòng hy vọng thời tiết nhanh lạnh chút, như vậy nàng mới có thể diện áo choàng chồn tía kia.

Nay nàng cũng không sợ mùa đông vừa đến bệnh ở thắt lưng lại tái phát, chỉ cần có Phượng Vũ Hoành ở đây, các loại bệnh gì cũng có thể trị hết! Không khỏi vì bản thân mà bắt đầu đắc ý, nàng làm như vậy, cũng không đắc tội hai bên, bảo vệ Trầm Ngư, lại không làm trái tim Phượng Vũ Hoành băng giá, đúng là nhất tiễn song điêu.

Ngay giữa trưa, một trận gào khóc thảm thiết vang lên, Phượng Phấn Đại bị hạ nhân trói lại nhét vào trong xe ngựa, nhưng khi xe ngựa nghênh ngang đi, Phượng Phấn Đại nghiến răng nghiến lợi trong lòng âm thầm thề... Phượng gia, ta nhất định sẽ trở về! Khuất nhục mà các ngươi cho ta, ngày sau chắc chắc trả lại gấp bội lần, tựa như Phượng Vũ Hoành trả thù, ta cũng noi theo, cho một đám các ngươi sống không bằng chết.

Thẩm thị, Tử Hạo và Phấn Đại rời đi, làm Phượng gia trong thời gian ngắn đã yên tĩnh trở lại.

Phượng Vũ Hoành cảm thấy, có một số việc đã buông thả đủ rồi, đây là thời điểm nên giải quyết.

Thừa dịp Diêu thị chăm Tử Duệ ngủ trưa, nàng gọi Tôn ma ma đến viện mình, ngay dưới bóng cây táo, đưa một túi bạc vụn cho Tôn ma ma.

Tôn ma ma sửng sốt, tựa hồ như hiểu ra, nhìn Phượng Vũ Hoành, dứt khoát quỳ xuống.

"Lão nô tạ nhị tiểu thư không giết." Chuyện của nàng không gạt được Phượng Vũ Hoành, điểm này từ lúc Tôn ma ma nhìn thấy trầm cài tóc thì trong lòng đã rõ, huống chi từ chùa Phổ Độ về Phượng Vũ Hoành còn đã chú ý nàng. Chỉ là mấy ngày nay cũng không thấy nàng đuổi đi, những ngày như vậy đối với Tôn ma ma mà nói, quả thực so với địa ngục còn khổ hơn. Mỗi ngày đều cảm thấy là ngày cuối cùng, mà ngày tiếp theo đều có thể nhìn thấy mặt trời mọc. Không hề ngạc nhiên, chỉ là trong lòng run sợ.

"Ta sở dĩ không giết ngươi, là nhớ đến tình chủ tớ nhiều năm của ngươi với mẫu thân ta." Phượng Vũ Hoành nhìn Tôn ma ma, cũng bùi ngùi, "Ta cũng biết ngươi vì con cháu, nhưng không thể để ngươi ở lại Phượng gia, ít bạc vụn này của ta là một chút tâm ý, ngươi cầm đi đi. Đừng chào hỏi mẫu thân ta, ta sẽ nói với nàng."

Tôn ma ma khóc, nặng nề dập đầu với Phượng Vũ Hoành ba cái, lau nước mắt rồi xoay người rời đi.

Vong Xuyên thấy Tôn ma ma đã đi xa, nỉ non nói: "Tiểu thư không giết nàng, nhưng nàng đối với Thẩm gia cũng không còn giá trị lợi dụng. Huống chi, ở giữa đã thất thủ vài lần, người như vậy, tự khắc sẽ có người xử trí."

Phượng Vũ Hoành gật đầu, "Cho nên, cần gì làm ô uế tay chúng ta." Nàng đứng lên, hít sâu một hơi, không phải là nàng tàn nhẫn vô tình, mà là có một số việc, thật sự không thể đồng tình. "Đúng rồi." Nàng gọi Vong Xuyên, "Ngươi theo ta vào dược thất một chút."

Một chủ một hầu vào dược thất, Phượng Vũ Hoành cầm lấy trên bàn có vẻ như là một tập viết đưa cho Vong Xuyên: "Đây là sổ tay ta đã sửa lại, toàn bộ viết các bệnh của bệnh nhân phải chữa thế nào, còn có một ít kiến thức về thuốc và phương pháp chẩn bệnh. Hai ngày này Tử Duệ phải đi Tiêu Châu, đến lúc đó ngươi đi cùng hắn, tìm cho mười hai nha đầu kia một vị tinh thông về dược lý dạy học, vừa dạy các nàng tập viết, vừa dạy chút kiến thức dược lý căn bản. Ngươi lại từ mười hai nha đầu kia chọn ra một người ổn trọng, đưa tập này giao cho nàng, chờ các nàng học xong là có thể dựa theo cái này mà luyện tập. Sau này nếu ta có thể đi Tiêu Châu, cũng sẽ tự mình đi xem."

Vong Xuyên nhận lấy quyển sổ, trong lòng tính ngày, "Đến lúc trở về, Nguyệt Tịch đến, nô tỳ nếu không trở lại, tiểu thư nhất định phải dẫn theo Hoàng Tuyền tiến cung. Trong hoàng cung Ban Tẩu không vào được, tiểu thư tự mình cẩn thận."

Phượng Vũ Hoành bật cười, "Tiểu thư nhà ngươi cũng không thật sự là quả hồng mềm, huống chi, Nguyệt Tịch yến không phải là khách nam khách nữ ngồi cùng một chỗ sao, Huyền Thiên Minh cũng ở đó mà!"

Nàng vừa nói như vậy, Vong Xuyên cũng thật sự buông lỏng, không hề lo nhiều.

Lúc chạng vạng, Huyên Thiên Ca phái người đến, nhắc Tử Duệ nhanh chóng đến Tiêu Châu, đế sư Diệp Vinh chuẩn bị ngay đêm Nguyệt Tịch làm lễ thu nhận Tử Duệ làm đệ tử, cáo chiếu toàn bộ thư viện.

Diêu thị vừa nghe lời này, nhanh chóng thu xếp cho Tử Duệ.

Phượng Vũ Hoành cũng không hiểu quy định đến trường bái sư có cái gì, đứng ở một bên không giúp được gì, chỉ có thể lôi kéo Tử Duệ giương mắt nhìn Diêu thị đi qua đi lại.

Diêu thị vừa sắp xếp vừa cảm thán: "Hai người các con đó, cuối cùng cũng đều làm ta thả tâm. A Hoành có cửu hoàng tử nhớ thương không cần phải nói, nay Tử Duệ cũng có tiền đồ tốt như vậy, ông ngoại các ngươi nếu biết, nhất định sẽ rất cao hứng."

Tử Duệ đối với ông ngoại có ấn tượng rất mơ hồ, dù sao lúc đó hắn còn quá nhỏ, nhưng luôn nghe Diêu thị và Phượng Vũ Hoành nhắc tới, liền có mấy phần chờ mong đối với ông ngoại.

"Về sau Tử Duệ có tiền đồ, nhất định sẽ đối tốt với ông ngoại." Tiểu hài tử ngẩng cổ lên nói với Phượng Vũ Hoành: "Tỷ tỷ nếu có rảnh, về sau nhớ đến Tiêu Châu thăm đệ, Tử Duệ nhất định cố gắng thành công, tương lai mặc kệ tỷ tỷ như thế nào, Tử Duệ sẽ nuôi tỷ tỷ."

Một câu của tiểu hài tử, nhưng lại làm cái mũi Phượng Vũ Hoành cay cay.

Không khí ấm áp tràn ngập hy vọng ở Đồng Sinh hiên, so với Kim Ngọc viện phú quý nhất lại giống như một toà nhà chết, ngay cả Trầm Ngư cũng rời đi, đến Vũ Phương đường ở.

Giờ phút này, trong tay Trầm Ngư cầm một phong thư được đóng kín hỏi nha đầu Ỷ Nguyệt: "Ai đưa tới?"