Tam Nghiệt Duyên

Chương 13: Thả diều cùng chàng




“Mẹ nói gì vậy? Con làm gì thương ai được chứ.” Cô chống tay ngồi dậy, phản ứng kịch liệt.

“Không có thì thôi, mẹ không hỏi nữa. Con nằm nghỉ ngơi đi khi nào thấy khoẻ thì nhớ uống hết chén thuốc đó.”

Dứt lời, bà cầm thau nước đi ra sau bếp, phớt lờ đi biểu cảm khó chịu của cô.

Lạc Liên nằm lại xuống giường, nhớ lại chuyện hồi lúc trưa về cứ làm cho cô tức không thôi. Suốt nguyên một buổi tối hai mẹ con không ai chịu nói chuyện với ai, ngay cả một cái nhìn cũng không ai chịu nhìn trước.

Cô cặm cụi dưới bếp nấu thuốc cho bà uống. Mặc dù cô rất tức việc mẹ cô muốn cô lấy chồng nhưng suy nghĩ thấu đáo cũng là do bà muốn cô có một tấm chồng để có thể dựa dẫm.

Con gái mà mạnh mẽ, cứng cỏi quá thì cũng không phải chuyện tốt.

Múc thuốc cho ra chén, đi ra đằng trước đưa chén thuốc cho bà. Mẹ cô ngồi đấy vừa thổi cho bớt nóng vừa uống từng ngụm nhỏ. Còn cô lật đật đi đốt nhang cho ba cô.

Xong xuôi, cô lủi thủi vào phòng trải chiếu, bày gối, mền ra sàn chuẩn bị đi ngủ. Lúc bà đi vào muốn nói chuyện nghiêm túc với cô về vụ lấy chồng thì cô đã ngủ thẳng cẳng từ đời nào.

...

Cô đứng giữa con đường làng, phía trước mặt cách đó chừng hai, ba bước chân là một nam nhân cô chưa gặp bao giờ.

“Lạc Liên...” Chàng mỉm cười, dịu dàng gọi tên cô giống như cả hai cả đã quen biết nhau từ rất lâu trước đó.



Trong giấc mơ dù có làm bằng cách nào cô cũng không thể tự điều khiển cơ thể theo ý mình muốn, chỉ có thể lặng im trong thân xác của chính mình nhìn mọi thứ đang diễn ra.

“Thiên Vũ, chàng tới rồi...chúng ta cùng chơi diều có được không?”

“Được. Nàng muốn gì ta cũng điều chiều theo hết.”

Lạc Liên mỉm cười, đưa con diều do chính tay cô làm cho chàng. Thiên Vũ một tay cầm diều một tay cầm ống dây, đứng canh hướng gió rồi dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh theo chiều gió để cánh diều men theo những cơn gió bay lên trời.

Từ từ nhìn thấy cánh diều bay lên cao, lượn lờ tự do trên bầu trời xanh rộng lớn bất giác tận đáy lòng cô ước ao được như cánh diều mỏng manh ấy. Được tự do tung hoành đi muôn nơi, không phải bận tâm đến thế sự nổi trôi ngoài kia.

“Lạc Liên, sao nàng còn đứng ở đó? Mau lại đây với ta.”

Thiên Vũ đứng từ xa, đôi mắt ôn nhu, ánh vàng chói chang chiếu lên người chàng khiến cho khuôn mặt tuấn tú của chàng đẹp hơn bao giờ hết.

“Thiên Vũ, ta muốn được tự do, chàng có thể cho ta được tự do không?” Cô đưa hai tay hai bên miệng, hét lớn cho Thiên Vũ nghe rõ “Thiên Vũ, chàng là một tên cực kỳ ngốc...nếu vậy chàng không thể bảo vệ ta cả đời được rồi.”

Thiên Vũ nheo mắt vì bị nắng chiếu vào mặt “Nàng nói gì vậy? Nàng là đồ ngốc thì có. Ta sẽ dùng cả kiếp này để bảo vệ nàng, nàng sẽ chẳng thể nào thoát khỏi ta được đâu. Có biết chưa hả nàng ngốc của ta.”

Đôi môi hồng hào vì không cam tâm mà bĩu môi một cái “Đình Thiên Vũ, ngay tại đây giữa trời và đất chàng có dám thề độc cả đời này sẽ yêu thương ta, đời đời bảo vệ ta không?”



Lạc Liên vừa dứt câu chỉ thấy chàng nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt đằm thắm chỉ dành riêng cho một mình cô. Lạc Liên thấy chàng cho tay chạm vào lưỡi, giơ lên trời cao, nói lớn:

“Ta Đình Thiên Vũ, con thứ nhà họ Đình. Ngay tại đây thề nguyện đời này kiếp này chỉ duy nhất yêu một người con gái tên Lạc Liên, ngàn đời sau, ngàn kiếp sau dù có nhắm mắt xuôi tay, dù có chịu ải khổ đày vẫn một lòng bảo vệ nàng. Dù có nghịch với thiên chỉ của Ngọc Hoàng Đại Đế, dù có chống lại quy luật của Diêm Vương, dù có hồn phi phách tán cũng không bao giờ hối hận. Một mai làm trái lời thề nguyện bị sét đánh, lửa thiêu, thú gặm, không thể siêu thoát!”

Khoé mắt Lạc Liên khẽ rơi lệ, lẩm bẩm một mình “Quả nhiên chàng là đồ ngốc.”

“Nương tử, còn không mau tới đây, muốn để ta chờ nàng hay sao?”

Chàng mất kiên nhẫn nhíu mày. Lạc Liên túm chân váy lên cao, chạy tới chỗ chàng đang đứng.

Cánh diều khi ấy vẫn bay cao, bay rất cao, cao đến mức sau này cả hai chẳng thể nào nhìn thấy nó nữa, xa đến mức không còn trông thấy người thương của mình.

Lạc Liên mơ hồ mở mắt tỉnh dậy cũng vừa là lúc khoé mắt cô tuôn rơi một giọt lệ.

“Người đó...là ai?” Đôi mắt cô khẽ động, ngơ ngác hỏi bản thân về nam nhân trong giấc mơ vừa rồi.

Cảm nhận lấy hơi thở đều đều của mình, Lạc Liên lặng người, tập trung nhớ lại giấc mơ ấy.

“Lạc Liên, ta không bỏ rơi nàng nhưng nàng lại bỏ rơi ta. Tại sao vậy? Tại sao vậy Lạc Liên?!!!”

Thanh âm của người đó tự động vang lên trong đầu cô, sau đó liền truyền tới cho cô một cơn đau đầu như thể muốn bức ép cô chết đi mới vừa lòng hả dạ họ. Hình ảnh trong giấc mơ dần mờ nhạt như hạt sương dưới ánh nắng biệt tăm biệt tích chẳng thể lần ra.