Tam Nghiệt Duyên

Chương 12: Nam nhân trong giấc mơ




Cô bất giác đưa tay chạm vào ngực trái, trái tim trong lòng ngực vẫn đập như bình thường nhưng cảm giác nó truyền tới cho cô lại đau đớn khó tả.

Để ý hành động đó của cô khi nhìn lăm lăm vào mình bất giác cậu khẽ nhíu mày một cái. Cái nhíu mày của cậu ta nhanh chóng kéo tâm thức Lạc Liên trở về thực tại. Cậu ta nhìn cô một hồi lâu rồi lại quay sang nhìn con Mai, cậu hỏi:

“Bà đâu rồi?”

“Dạ bà đang tiếp khách ở nhà trên ạ.”

Cậu ta ngẩng mặt nhìn về phía gian nhà chính, ậm ừ một tiếng rồi cất bước đi tới một nơi nào đó. Con Mai thấy cậu ta đi xa thì mới dám thở hắt ra một hơi.

Nó không để ý đến người vừa rồi nữa, lục lọi trong túi áo rồi truyền vào tay cô mười đồng vàng.

“Mười đồng vàng của cô đây. Hiện tại, bà đang tiếp khách nên không tận tay đưa cho cô được nên nhờ tôi đưa giùm. Cũng hết việc của cô ở đây rồi để tôi dẫn cô đi ra bằng cửa sau, rồi nhờ xe ngựa chở cô về.”

Lạc Liên nhét mười đồng vàng vào túi, nói: “Thôi tôi không cần xe ngựa đâu. Cô dẫn tôi ra ngoài cửa sau là được rồi, dù gì cũng không xa đi xe ngựa chi cho mắc công.”

Cô đã lên tiếng nói vậy thì nó cũng không rảnh hơi nói lại làm gì. Dẫn cô đi ra bằng cửa sau, nó đứng chống nạnh ở ngay cửa, quan sát Lạc Liên cho tới khi không còn nhìn thấy bóng lưng của cô nữa thì nó mới yên tâm đóng cửa, trở vào trong.

Lạc Liên đi chầm chậm trên con đường làng ghồ ghề, lơ tơ mơ nhớ lại gương mặt của cái cậu cô gặp ở trong phủ nhà họ Lý.

Vặn hết cả óc để suy nghĩ nhưng Lạc Liên lại chẳng biết bản thân đã gặp cậu ta ở đâu. Chỉ khác với lúc hồi nãy là bây giờ khi nhớ lại gương mặt của cậu ta tim của cô đã không còn cảm thấy đau nhói nữa.

Càng tập trung nghĩ ngợi càng đưa bản thân vào đường cụt. Lạc Liên la lên một tiếng đầy bất lực, không thèm bận tâm đến cái thứ cảm giác kỳ quái kia.



Cô đi thẳng tới nhà thím Doãn lấy lại giỏ đồ rồi nói lời “cảm ơn” với thím, sau đó mới quẹo lại trở về nhà.

“Con đi đâu mà tới giờ mới về vậy?” Mẹ cô thấy cô về thì tra hỏi ngay.

Cô đặt giỏ đồ lên bàn, rót đầy một chén nước, uống hết trong vòng một hơi.

“Con đi qua nhà thầy Điền phụ giúp thầy phơi mấy thang thuốc ấy mà.”

Với tay cầm ấm nước lên lúc này mắt cô vô tình chú ý tới cái bông giấy màu đỏ chót để ở trên bàn thờ của ba cô. Nhìn một cái cô liền nhận ra ngay cái đó là cái gì, của ai.

“Mẹ, bà ta lại tới nữa à?” Lạc Liên đặt mạnh ấm nước xuống bàn khiến cho mẹ cô giật mình.

“Con nói gì vậy?”

Cô chỉ tay về phía cái bông giấy đó, mất bình tĩnh nói: “Mẹ lại cho bà mối đó vô nhà mình nữa?!”

Bà xoay mặt sang chỗ khác né tránh câu hỏi của cô.

“Mẹ cũng biết là con không thích bà ta, con cũng không muốn nghĩ tới việc lấy chồng. Sao mỗi lần sơ hở con vắng nhà là mẹ cho bà ta mai mốt con hết người này tới người khác vậy? Chẳng lẽ mẹ muốn con lấy chồng đến vậy hay sao?!!!”

Lạc Liên nói một tràn, tức đến mức rơm rớm nước mắt.

Từ lúc cha cô mất cô đã tự thề trong lòng dù có nghèo khổ ra sao cũng phải cố gắng làm lụng, lo cho bà đầy đủ nhất có thể. Cô chỉ muốn một lòng phụng dưỡng để bà an hưởng tuổi già, còn chuyện chồng con không có cũng chẳng sao, nhưng bà cứ hết lần này tới lần khác nhờ vả vào bà mối, muốn tìm cho cô một nhà tốt để cô về làm dâu.

Lạc Liên nhìn bà, nước mắt không kiềm được cuối cùng cũng lăn dài trên má. Cô đi thẳng vào trong phòng, leo lên giường nằm khóc.



Tinh thần mệt mỏi vì thiếu ngủ, cộng với việc của bà làm cho Lạc Liên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

...

“Liên, cuối cùng em cũng tới rồi.”

Có một giọng nói vang lên bên tai cô.

“Ai đang nói vậy?” Trong tiềm thức cô lên tiếng hỏi.

Người đó không trả lời câu hỏi của cô, nhưng lại nói một câu đầy ẩn ý “Liên, em sẽ không thể cưới ai. Em không thể cưới một ai khác được, cả đời này của em đừng mong lấy người khác làm chồng.”

Giọng nói ấy dần biến mất trong tiềm thức cũng là lúc cô mở mắt tỉnh dậy. Trần nhà bằng lá là thứ đầu tiên đập vào mắt cô khi cô tỉnh dậy. Lúc này, Lạc Liên cảm thấy trên trán có cái gì đó hơi ướt ướt, đưa tay lên chạm vào thử...thì ra là một cái khăn ấm...nhưng tại sao lại ở trên trán của cô.

Mẹ cô ở ngoài cửa bước vào, trên tay bà là chén thuốc còn bóc khói nghi ngút.

Thấy cô tỉnh dậy, lại còn đang mở to mắt nhìn bà vô cùng khó hiểu. Cẩn thận để chén thuốc lên bàn, bà lấy cái khăm ấm trên trán cô ra, rồi đắp cái khăn ấm khác đã vắt khô lên trán cô.

“Mẹ, chuyện gì vậy?”

Bà ôn như nói: “Khi nãy mẹ vào phòng định nói chuyện với con thì thấy con đang nằm ngủ. Lúc đó mẹ định đi ra thì tự nhiên nghe con nói mớ cái gì đó mẹ mới đi lại xem thử, thì phát hiện ra con đang sốt cao.”

“Con thương ai rồi hay sao mà mẹ cứ nghe thấy con kêu tên một người vậy?!” Bà bất ngờ hỏi khiến cho cô ngơ ngác.