Đối với văn thư kết minh này, lần đầu tiên trong đời Công Tây Ngô nếm trải mùi vị thất bại.
Khi tất cả mọi bước trong kế hoạch đều được hắn bày bố ổn thoả, Dịch Khương lại giáng cho hắn một kích không kịp trở tay, nhưng điều hắn lo lắng nhất vẫn không phải điều này.
Hoàn Trạch của ba năm trước, mặc dù hắn có rất nhiều điểm chưa hiểu rõ nhưng vẫn có thể biết được nàng đang nghĩ gì, còn Dịch Khương của hiện tại hắn nhìn không thấu. Tỷ như trước đó khi hắn muốn thử thăm dò hỏi nàng phương pháp hợp tung, nàng dùng một nụ hôn để trả lời; hiện giờ khi hắn muốn kéo dài thời gian, nàng lại dùng chiêu đập nồi dìm thuyền nói với hắn, nàng căn bản không hề bận tâm Triệu quốc.
Lời nàng nói mấy phần là thật, lại có mấy phần là giả, hắn đã chẳng thể phân biệt được.
“Tề tướng đang đợi gì ư?” Dịch Khương thấy hắn hồi lâu không chút động đậy, thở dài rồi chợt hướng ra ngoài cao giọng gọi một tiếng: “Chuẩn bị phát binh!”
“Chậm đã.” Công Tây Ngô mím môi, cuối cùng nâng tay, quệt vài nét bút viết tên mình lên văn thư, sau đó đóng vương ấn Tề quốc.
Dịch Khương lập tức cầm lấy văn thư, thổi thổi rồi cuộn lại: “Kết minh đã định, Tề quốc liệu có phải nên phái binh cùng chống Tần không nhỉ?”
Công Tây Ngô nhíu mày, một khi phát binh cũng đồng nghĩa với việc tuyên cáo hợp tác với Tần quốc hoàn toàn chấm dứt.
Thế nhưng Dịch Khương không hề cho hắn cơ hội: “Ba ngày sau điểm ba mươi vạn binh tới tập hợp, có thể làm được không?”
Công Tây Ngô nhắm mắt: “Có thể.”
“Vậy có phải tốt không.” Dịch Khương cười đến mắt cong cong: “Huynh và ta liên thủ, thu hoạch toàn thắng.”
“Nói đến cùng muội vẫn nghĩ cho Triệu quốc.” Công Tây Ngô lạnh lùng nói.
Dịch Khương nghiêng đầu: “Hửm?”
“Tất cả mọi việc muội làm vẫn là vì giúp Triệu cứu Trường Bình đang trong nguy hiểm, nếu không sẽ không vào lúc chiến sự căng thẳng quay về Triệu quốc, cũng sẽ không ngay sau khi Triệu Quát ra chiến trường thì lập tức bức ta xuất binh.” Công Tây Ngô nhìn nàng: “Triệu thái hậu đối tốt với muội ta biết, nhưng thật sự đáng để muội hồi đáp đến thế sao?”
Nụ cười của Dịch Khương nhuốm chút buồn bã: “Ai tốt với ta ta đều ghi nhớ, huynh đối tốt với ta, ta cũng nhớ y như vậy.”
Công Tây Ngô thoáng ngạc nhiên.
Dịch Khương đưa tay mời: “Sư huynh đi thong thả, không tiễn.”
Giờ khắc này tựa như thể quay trở về ngày trước, không phải đứng trên lập trường chính khách đối đầu với nhau, chẳng qua chỉ là sư huynh muội gặp lại, nhưng Công Tây Ngô cảm nhận một cách rõ ràng sự xa cách trong mắt nàng, ngực thế nhưng có chút ách tắc, xoay người ra khỏi đại trướng.
Bên trong trướng khôi phục lại sự yên tĩnh không bao lâu thì Đông Quách Hoài vào gửi thư tín do Nguỵ Vô Kỵ tự tay viết.
Hắn gặp phải phiền phức, sau khi quân chủ bốn nước biết binh mã chia làm hai đường thì hết sức bất mãn, đang yêu cầu hắn giải thích.
Chuyện này cũng khó trách, vốn dĩ mục đích của bốn nước là hợp sức tấn công Tần, khiến Tần quốc từ bỏ hoàn toàn ý định đông tiến. Nhưng hiện giờ Nguỵ Vô Kỵ đưa người đi giúp Triệu quốc, còn Dịch Khương lại dẫn quân chủ lực tấn công Tề quốc, căn bản không phù hợp với ý định của họ. Huống hồ tin tức Dịch Khương công Tề biểu hiện rõ ràng Tề và ngũ quốc không đồng lòng, điều này khiến họ hoài nghi những gì Dịch Khương nói trước lúc hợp tung chỉ là lừa họ, Tề quốc căn bản không định gia nhập vào đội quân hợp tung.
Dịch Khương chỉ thấy may vì tin này đến muộn, sớm một bước thì có lẽ Công Tây Ngô đã có thể trở mình. Mới rồi hắn cố ý kéo dài thời gian đại khái là vì chờ tin này.
Giao đấu với đối thủ như vậy đúng là chuyện rất hại não, bởi vì tâm tư hắn hết sức cẩn mật, mỗi một bước đều phải thủ sẵn hậu chiêu.
Đúng lúc có thể lập tức nhổ trại quay về tiếp viện, hi vọng Nguỵ Vô Kỵ có thể kịp tới Trường Bình trước khi Triệu Quát tiếp quản.
Vừa nghĩ tới đây, tiền tuyến đã gửi tới tin tức — Triệu Quát đã thay Liêm Pha chấp chưởng bốn mươi vạn binh mã Triệu quốc.
Bốn mươi vạn…
Dịch Khương cầm chiến báo mà thất thần.
Trận chiến Trường Bình, Triệu quốc đại bại, bốn mươi vạn Triệu quân bị chôn sống.
Ngày trước đọc đoạn lịch sử này thì nó chẳng qua chỉ là một con số, nhưng hiện giờ nàng sống ở đây, những con người ấy đều là thực thể, mỗi một người đều là sinh m ệnh căng tràn sức sống, trong số họ có thể có người nàng đã từng gặp gỡ chào hỏi.
Dịch Khương không hề cảm thấy bản thân có bao nhiêu vĩ đại, nhưng nàng tin, vào thời điểm như thế này, bất luận là ai khi biết được thảm trạng sắp xảy ra đều sẽ nhịn không được mà muốn làm chút gì đó trong phạm vi năng lực của mình.
Triệu vương Đan không tin nàng là sự thật, nhưng Triệu quốc cho nàng nhiều thứ cũng là sự thật. Vào thời điểm khó khăn nhất lúc ban đầu, nếu như không có Triệu thái hậu, nàng cũng sẽ không thể trải qua những tháng ngày yên ả, càng không thể có được ngày hôm nay.
Đến tận bây giờ, nàng vẫn như trước không biết được đoạn lịch sử nào sẽ giống với cái mình biết, đoạn nào thì không, thậm chí là thay đổi. Nàng cũng từng muốn buông xuôi không màng đến nữa, mọi thứ ở nơi này đối với nàng mà nói vốn cũng không có quan hệ to tát gì. Nếu như kết quả đã được định sẵn từ trước, vậy thì ngàn vạn năm sau, nó cũng chỉ là mây khói thoáng qua trong chớp mắt.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn chẳng thể nào trơ mắt ngồi nhìn. Có lẽ điều trói buộc không phải vì tình cảm với Triệu quốc, cũng không phải vì lời hứa với Triệu thái hậu, mà là linh hồn của người hiện đại trong cơ thể nàng, tóm lại không cách nào coi thường sinh mệnh.
Nàng đặt chiến báo sang bên cạnh, tận lực không nghĩ tới nó. Đã tới nước này, việc nàng làm bất luận là thành hay bại, chỉ cần không thẹn với lòng.
Liêm Pha đang trên đường trở lại Hàm Đan, Thiếu Cưu cưỡi khoái mã đuổi theo, đầu đầy mồ hôi: “Liêm tướng quân, ngài cứ thế mà đi, không dặn dò câu nào sao?”
Liêm Pha bỏ đi chiến giáp thì không khác gì hán tử trung niên bình thường. Ông ngồi trên lưng ngựa, thở dài: “Ta hiểu rất rõ tính Triệu Quát, tiểu tử này nửa câu của người bên cạnh cũng không nghe lọt tai, ta dặn dò cũng chẳng có tác dụng.”
Thiếu Cưu vội lau mồ hôi: “Hắn không ưa Mặc gia chúng tôi, muốn tất cả chúng tôi rời đi, còn định chủ động tấn công. Nếu ngài không ra mặt, e là Triệu Quát sẽ thua đó.”
Liêm Pha do dự. Hiện giờ Triệu vương Đan có chút cố kỵ với ông, nếu còn nhúng tay vào việc của chủ tướng mới, nhất định sẽ lại mất lòng.
Chốn hoang vu không vật che chắn, bị mặt trời rọi khó chịu vô cùng. Thiếu Cưu đưa tay che đỉnh đầu, đang định hối thúc lần nữa thì phía trước bỗng truyền tới tiếng vó ngựa rầm rập. Nàng tập trung nhìn kỹ, “Ô” một tiếng, người tới vậy mà lại là Trường An Quân Triệu Trùng Kiêu.
“Liêm tướng quân định hồi kinh ư?” Triệu Trùng Kiêu không dẫn theo một tùy tùng nào, người mặc hồ phục ôm sát, eo và ống tay áo đều được bó chặt, kết hợp với trường kiếm, dáng vẻ như có thể lên chiến trường bất cứ lúc nào.
Liêm Pha ngạc nhiên, gật đầu: “Sao Trường An Quân lại tới?”
“Ta không an tâm nên đến xem thử.” Triệu Trùng Kiêu liếc mắt nhìn về doanh địa đằng xa. Hắn quả thực không yên lòng, kể từ khi Dịch Khương luôn ngăn cản Triệu Quát ra chiến trường thì vẫn luôn cảm thấy không ổn.
“Trường An Quân chưa từng ra trận, chốn như thế này không được ở lại, chi bằng theo Pha cùng hồi kinh đi.” Liêm Pha vừa nói vừa ngoắc tay gọi binh sĩ tới che nắng cho hắn.
Triệu Trùng Kiêu lại phẩy tay: “Liêm tướng quân từng dạy ta một thời gian, ta miễn cưỡng cũng coi như đệ tử binh gia. Hiện giờ đứng trước cảnh quốc gia lâm nguy, sao lại trốn ở Hàm Đan hưởng phúc chứ.”
Liêm Pha giật mình: “Trường An Quân quả nhiên trưởng thành rồi, nếu Thái hậu ở trên trời có linh, không biết sẽ vui nhường nào.”
Mặc dù miệng nói vậy nhưng ông vẫn không thể để công tử này mạo hiểm, lại ba lần bảy lượt khuyên Triệu Trùng Kiêu theo mình hồi kinh.
Thế nhưng Thiếu Cưu lại kéo Triệu Trùng Kiêu: “Trường An Quân tới đúng lúc lắm, có n ngươi Triệu Quát chắc chắn không dám làm bậy, ngươi mau đi khuyên hắn đi!”
Nàng thực sự gấp lắm rồi. Triệu Trùng Kiêu suýt nữa bị nàng lôi tọt xuống ngựa, vội ổn định cơ thể, nổi giận đùng đùng: “Đức hạnh của ngươi sao lại hệt như chủ công nhà ngươi vậy, cứ thích động tay động chân!”
Thiếu Cưu cười hì hì: “Chủ công nhà ta nói hồi niên thiếu Trường An Quân thích mặc nữ trang, có phải ngươi vẫn nhớ chuyện nàng ấy kéo áo mình không hả?”
Triệu Trùng Kiêu tái mặt: “Không phải nói muốn đi khuyên Triệu Quát à? Dẫn đường!”
“Được, ya!” Thiếu Cưu liền đi trước mở đường.
Liêm Pha hết cách, quyết định vẫn nên mau chóng hồi kinh bẩm báo để Triệu vương Đan định đoạt, nào biết vừa định đi thì Triệu Trùng Kiêu gọi giật lại.
“Liêm tướng quân, chuyện ta ở đây vạn vạn lần không thể báo với Vương huynh.”
“………”
Trong địa doanh Triệu quân, mọi thứ trông có vẻ gọn gàng ngăn nắp đâu vào đấy, nhưng thực ra thì rất hỗn loạn.
Sau khi Triệu Quát tiếp quản chức vị chủ tướng thì việc hắn làm đầu tiên không phải thăm dò tiền tuyến mà là đổi hết toàn bộ phó tướng thành người của mình. Mà mỗi một phó tướng dẫn dắt đều là một đơn vị, sớm đã được huấn luyện ước thúc tề chỉnh.
Bởi vì âm lượng của con người có hạn, hiệu lệnh của chủ tướng được ban ra thông qua cờ xí đủ màu đủ sắc. Phó tướng tiếp nhận chỉ thị, lại dùng hiệu lệnh đã quy định rõ ràng truyền đạt tới thiên phu trưởng, bách phu trưởng*, cuối cùng lại thông qua bọn họ truyền đạt tới mỗi một binh sĩ.