Công Tây Ngô không nói gì. Trên người hắn mặc hắc y có thể che giấu bản thân tốt nhất, tóc dài xõa sau lưng, đôi mắt sâu thẳm khiến người khiếp sợ, cứ như vậy tựa lưng vào cột mà đứng, thần sắc không có bất kỳ dao động nào, chỉ có lồ||g ngực thoáng phập phồng mới lộ ra chút cảm xúc, khóe môi còn có tia máu.
Ánh mắt Dịch Khương chăm chú nhìn tia máu đó. Một Công Tây Ngô như vậy trước giờ nàng chưa từng thấy, nhưng vẫn không đủ. Nàng hận không thể thè lưỡi li3m vệt máu nơi khóe miệng hắn, phá bỏ hàng rào cứng rắn nhất của hắn, mong chờ có thể nhìn thấy các loại cảm xúc mà bình thường khó bắt gặp trên mặt hắn, tốt nhất là có thể đủ để hắn hoàn toàn nộp vũ khí đầu hàng…
Suy nghĩ này quả thực khiến nàng kích động đến tay có chút run rẩy, có lẽ là vì đã quanh quẩn trong đầu nàng ba năm rồi.
“Sư huynh không có gì muốn nói với ta sao?” Dịch Khương đưa tay vuốt phẳng vạt áo bị nàng làm nhăn của hắn.
Công Tây Ngô bắt lấy tay nàng, nhưng tiếp xúc với đôi mắt như cười như không của nàng thì lại lập tức thả ra.
Ý cười của Dịch Khương càng sâu hơn: “Sợ gì chứ? Huynh như vậy tới đây, ngay cả bị ta bắt cũng không sợ, còn sợ ta?”
“Muội không bắt được ta.” Công Tây Ngô rốt cuộc lên tiếng.
“Hửm?”
Thuận theo câu này thì ngoài cửa truyền tới giọng nói: “Phụng mệnh Vương thượng, mời Tề tướng đến gặp.”
Thì ra sớm đã có sự đồng ý của Triệu vương Đan, chẳng trách dám hiên ngang đ ĩnh đạc như vậy đứng đây quan sát. Dịch Khương thở dài, thấp giọng: “Coi như vận khí huynh tốt, hi vọng huynh tới đây là để kết minh.”
Công Tây Ngô đi về phía cửa hai bước, quay lưng về phía nàng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Triệu quốc đã thế này rồi, sao sư muội vẫn muốn cứu vãn?”
Dịch Khương quay đi: “Vốn cũng có thể không phải như vậy.”
“Đấy là nói muội biết vốn sẽ như vậy?”
Dịch Khương không đáp.
Công Tây Ngô một lúc lâu vẫn không nói gì, nấn ná rất lâu rồi từ từ bước ra ngoài.
Dịch Khương đứng bên cửa sổ, nhìn hắn cùng nội thị đi về phía hành cung. Ba năm không để lại bất cứ dấu vết gì trên người hắn, chỉ càng thêm phong độ khí chất. Nếu như không phải đối thủ, nàng nhất định sẽ cảm thấy hắn càng trở nên quyến rũ, nghĩ vậy, không khỏi cười cười tự giễu.
Sau đó thật sự vì đói mới nhớ ra phải rời đi, nàng ra khỏi lầu các, quay trở về hành cung, gọi Đông Quách Hoài tới bảo hắn âm thầm đến chỗ Triệu vương Đan giám sát Công Tây Ngô.
Nhóm thị nữ đi chuẩn bị đồ ăn, nàng không có việc gì làm liền dạo loanh quanh gần đó, dọc theo hành lang vào trong vườn hoa, từ xa nhìn thấy mấy vị quốc vương công tử đứng bên hồ, hình như đang ngắm cá.
Vốn định lên tiếng chào hỏi thì lại nghe Sở vương phẫn nộ gắt lên một tiếng: “Ai cũng không thể tranh với ta!”
Xem ra là nảy sinh tranh chấp, nàng không khỏi dừng bước, đứng cạnh một bụi hoa um tùm quan sát từ xa.
Hàn vương cười đến độ thịt mỡ rung rung, thì thào câu gì đó với hắn, Sở vương càng thêm bùng phát, tranh luận dữ dội với hắn một phen, vừa nhanh vừa gấp, sau đó ngay cả Yên quốc Công tử cũng gia nhập vào cùng thảo luận.
Chỉ có Nguỵ Vô Kỵ là đứng một bên lạnh lùng quan sát, Dịch Khương thậm chí cảm giác được hắn có hơi tức giận, chỉ là kiềm chế không phát tác ra mà thôi.
Đúng lúc Thiếu Cưu cùng Bùi Uyên một trước một sau từ hành lang đi ngang qua, Dịch Khương vội vẫy vẫy tay với nàng ấy.
“Ngươi đang làm gì đấy?” Thiếu Cưu vừa từ trên xuống dưới quan sát nàng, vừa bước tới.
Dịch Khương làm động tác bảo nàng ấy đừng lên tiếng, thấp giọng nói: “Cước bộ ngươi nhẹ nhàng, nghe thử giùm ta bọn họ đang tranh cãi gì vậy.”
Thiếu Cưu ngoảnh đầu liếc mắt về phía đó, cười trộm một tiếng: “ Chuyện thế này ta thích, ngươi đợi đó.”
Dịch Khương thấy nàng ấy nhẹ nhàng xoay người đi thì liền quay lại hành lang, kéo Bùi Uyên đang hóng cổ nhìn đi ăn cơm.
Cơm còn chưa ăn xong thì Thiếu Cưu đã trở về, mặt dài thượt ra.
Dịch Khương đặt chén canh xuống, ra hiệu bảo nàng ấy ngồi: “Thế nào rồi?”
“Bọn họ đang tranh luận sau khi chống Tần thành công phải phân chia…” Thiếu Cưu chợt dừng lại, đảo mắt về phía Bùi Uyên đang ngồi cạnh, bảo hắn ra ngoài trước.
Bùi Uyên đương dỏng tai muốn nghe đoạn sau, “xí” một tiếng, tâm không cam lòng không nguyện ra ngoài.
“Phân chia cái gì?” Dịch Khương hỏi.
Thiếu Cưu cắn môi: “Ngươi.”
“….” Dịch Khương tưởng mình nghe nhầm, buồn cười nói: “Lúc nào rồi ngươi còn nói đùa thế này cơ chứ?”
“Không phải đùa, chính là ngươi!” Thiếu Cưu đứng dậy, hung hăng nói: “Ngươi coi trọng bọn họ quá rồi, nếu không phải hiện giờ ngươi có ích với bọn họ, bọn họ căn bản sẽ không tâng bốc ngươi như vậy. Ngoại trừ Tín Lăng Vương phản đối thì những kẻ khác đều ôm mưu đồ xấu xa. Đặc biệt là Sở vương, một lòng muốn đụng chạm ngươi! Thật hận không thể băm vằm mấy kẻ này ra mới được mà, quân vương một nước nhưng lại hạ lưu như vậy!”
Dịch Khương mím môi, không nói lời nào.
Nàng sớm đã biết bộ mặt của những người này, hiện tại không muốn lại đổi mới nhận thức. So với tướng quốc của ngũ quốc, bọn họ tình nguyện xem nàng như thiên nữ huyễn tưởng, chung quy chẳng qua chỉ là một nữ tử có chút đặc biệt mà thôi.
Công Tây Ngô nói đúng, vì sao muốn giải cứu? Một đám người như vậy, quốc gia như vậy, hà cớ gì đáng để cứu?
Thiếu Cưu quan sát thấy tâm trạng nàng không tốt, hiếm khi trở nên dè dặt nhỏ nhẹ: “Ngươi…không sao chứ?”
Dịch Khương nhắm mắt, lắc đầu: “Không sao. Ngươi thay ta chuyển lời với bọn họ, lần hợp tung này cần nhanh chóng mà bí mật, mời họ mau chóng rời đi.”
“Còn muốn ta đi gặp đám sắc quỷ đó.” Thiếu Cưu hậm hực đứng dậy, bực bội bước ra ngoài.
Chờ đến khi nàng ấy ra khỏi cửa, cơn giận của Dịch Khương mới bộc lộ ra ngoài, tức đến độ ngón tay giấu trong tay áo cũng run rẩy, siết chặt vào nhau mới coi như khôi phục được bình tĩnh.
Lúc màn đêm sắp buông xuống, Đông Quách Hoài đi giám sát trở về, báo với Dịch Khương Công Tây Ngô đã rời khỏi chỗ Triệu vương Đan, chuẩn bị rời hành cung.
Cảm xúc của Dịch Khương ổn định trở lại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vương thượng có động tĩnh gì không?”
“Có, Vương thượng triệu kiến mấy vị đại thần.”
“Những vị nào?”
“Bình Nguyên Quân, Điền Đan, còn có Triệu tiểu tướng quân.”
Dịch Khương giật mình: “Vị Triệu tiểu tướng quân nào?”
Đông Quách Hoài có chút ngạc nhiên: “Con trai của Triệu Xa tướng quân – Triệu Quát, chủ công không biết sao?”