Điền Đan quả nhiên giữ lời xuất binh, hơn nữa còn tự mình dẫn quân, suốt cả đêm tức tốc tới Triệu.
Sau chuyện này phủ con tin không hề yên tĩnh, cứ hết lượt này đến lượt khác có người tới cửa bái phỏng. Triệu Trùng Kiêu xuất hiện vài lần, có điều hỏi ra thì người mà người ta muốn gặp toàn là Hoàn Trạch tiên sinh. Trên mặt hắn không chút ánh sáng, dứt khoát phẩy áo chẳng thèm hỏi thêm nữa, suốt mấy ngày mặt vẫn cứ sầm sì như thế.
Tất cả khách tới cửa Dịch Khương đều từ chối, trong lòng có phần hoảng loạn. Tình trạng hiện tại đều do một phen bàn luận ở Tắc Hạ học cung ban tặng, thường nói gậy đánh chim đầu đàn, bây giờ danh tiếng của nàng hình như còn nổi hơn trước.
Bất tri bất giác đã bước sang mùa hạ. Sân viện nơi Dịch Khương ở rất nhỏ, mở cửa chưa được mấy bước đã là hoa cỏ rậm rạp xanh tươi. Ánh dương cùng hương hoa ngập tràn, cả căn phòng ngập sức sống.
Khí hậu Lâm Truy cũng rất dễ chịu, buổi chiều có gió núi từ phía Bắc thổi tới, nàng cảm thấy lúc này là tuyệt nhất. Mấy ngày nay cứ tới thời gian này là lại tựa bên cửa sổ đọc trúc giản Công Tây Ngô đưa cho nàng.
Nói ra cũng lạ, tất cả đều là lý luận về thời cục thiên hạ, có phần quá mức thâm sâu đến độ xem khó mà hiểu được, nhưng chú giải của Công Tây Ngô lại xuất hiện rất đúng lúc, giúp nàng có thể thuận lợi đọc tiếp. Dịch Khương không khỏi suy nghĩ, nếu như để hắn đi làm lão sư cũng là một lựa chọn không tồi, hắn thật sự quá chi hiểu được nhu cầu của học sinh.
Tưởng tượng ra hình ảnh Công Tây Ngô ở hiện đại mặc sơ mi trắng đọc sách khiến nàng không nhịn được mỉm cười. Bên ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng bước chân, nàng vội nghiêm sắc mặt, vừa liếc nhìn liền thấy Bùi Uyên mặc bộ sam y mỏng màu xanh nhạt đi tới trước cửa.
“Tiên sinh, có thời gian hay không?”
Dịch Khương cuộn trúc giản lại, ngồi thẳng người: “Có, sao vậy?”
Bùi Uyên cười có chút xấu hổ: “Ta biết dạo gần đây tiên sinh không muốn gặp người khác, nhưng một người bạn cũ của ta vẫn luôn một lòng muốn gặp người, không biết tiên sinh có đồng ý gặp mặt một lần?”
Dịch Khương đương nhiên không vui, nhưng Bùi Uyên hiếm khi tới nhờ mình, hiện tại bản thân có thể ngồi đây xem sách ít nhiều là nhờ hắn, quả thực không tiện từ chối, vì vậy gật gật đầu: “Thế cũng được.”
Bùi Uyên cảm tạ rời đi. Dịch Khương vội đứng dậy chỉnh trang y phục, lại dọn dẹp thư án một chút, sau đó chỉnh tề ngồi xuống ghế.
Không lâu sau, Bùi Uyên liền quay lại, “Tiên sinh cứ thong thả, ta không làm phiền nữa.” Hắn nghiêng người ra hiệu cho người sau lưng vào phòng, còn mình thì xoay người rời đi.
Dịch Khương chăm chú nhìn ngoài cửa, đập vào mắt trước tiên là một thân lục y, ống tay áo bó chặt, thắt lưng cũng buộc gọn, giống như Hồ phục. Người tới trắng trẻo thanh tú, vóc người gầy gò, cũng không cao, có điều nhờ cách ăn mặc nên toát lên vẻ hăng hái.
“Tại hạ Thiếu Cưu, Hoàn Trạch tiên sinh hữu lễ.”
Dịch Khương nghe giọng liền biết đây là một cô nương, vừa mừng rỡ vừa bất ngờ, cảm giác này giống như bản thân bị đày ra hoang đảo, trong lúc ngỡ ngàng thì phát hiện bên cạnh chợt có một người bạn khiến mình phấn chấn. Cũng nhờ vào cái tật thích cos của ai kia ban tặng, nàng sắp không phân biệt nổi đâu nam đâu nữ nữa rồi.
“Thiếu Cưu cô nương từ đâu đến?” Dịch Khương cảm thấy câu hỏi này của mình đích thực rất tự nhiên thuần thục.
Thiếu Cưu ngồi quỳ đối diện với nàng, cười nói: “Thiếu Cưu là đệ tử Mặc gia, đồng hương với Bùi Uyên, đến từ Đại Lương Ngụy quốc vào tháng trước. Người khác đều nói Hoàn Trạch tiên sinh tự cho mình cao vời, không chịu gặp ai, nhưng trái lại, ta thấy tiên sinh rất dễ nói chuyện.”
Dịch Khương cười khan, đẩy một chén trà ấm cho nàng: “Thiếu Cưu cô nương tìm ta có việc gì?”
Thiếu Cưu bưng trà lên hớp một ngụm, nhíu mày le lưỡi: “Công phu pha trà của tiên sinh không ổn nhé, may mà ta tới đây không phải để uống trà.”
Dịch Khương không chút tức giận, ngược lại rất thích tính cách thẳng thắn bộc trực này của nàng ấy, người như vậy phần lớn đều sẽ không có ý xấu.
Thiếu Cưu đặt chén trà xuống, lại ngước mắt lên, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Những lời hôm đó tiên sinh thuyết phục An Bình Quân ở Tắc Hạ học cung, Thiếu Cưu cũng có mặt. Hôm nay tới đây cũng giống như các sĩ tử khác, muốn hỏi thử tiên sinh vì sao vừa cất lời đã nhận định Tần quốc ý ở thiên hạ, mà không phải một phương?”
Thì ra mấy người kia gõ cửa cầu kiến là muốn hỏi vấn đề này? Dịch Khương có chút buồn cười, hỏi ngược lại: “Lẽ nào các ngươi không nghĩ như vậy?”
Thiếu Cưu trời sinh có đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi xếch, xinh đẹp đáng yêu, nhưng giọng nói lại dần lạnh: “Đương nhiên là không.”
“…………..” Dịch Khương lấy làm lạ, suy đi xét lại lời nói cùng ngữ khí của nàng ấy thì liền hiểu ra. Nàng biết được ý đồ của Tần quốc là vì từng xem qua lịch sử, còn với những người ở ngay trước mắt này, sao có thể nắm được ý đồ của Tần quốc, lẽ nào Tần quốc lại đi chiêu cáo khắp thiên hạ rằng ta muốn thống nhất toàn Trung Quốc sao?
Dịch Khương nhéo mạnh chân mình một cái, đúng là thiếu cân nhắc, khó trách lúc đó sắc mặt Điền Đan kinh ngạc như vậy, lời của nàng hôm ấy có bảo là tiết lộ thiên cơ cũng không quá đáng.
Thiếu Cưu đột nhiên áp sát tới chăm chú nhìn nàng: “Tiên sinh cho rằng, Công Tây Ngô vì sao lại tiếp nhận quan điểm này của người?”
“Bởi vì…….”
“Bởi vì hắn cũng có suy nghĩ như vậy.” Thiếu Cưu tự mình bổ sung lời nói của nàng, thần sắc bễ nghễ: “Công Tây Ngô, người này trước giờ luôn coi Tần quốc là kẻ địch lớn nhất của Tề quốc, nhưng không khỏi quá mức võ đoán.”
Người ta rõ ràng là nhìn xa trông rộng được không? Dịch Khương thầm mắng.
Thiếu Cưu lại nói: “Người này cũng xảo quyệt, bản thân không lên tiếng, nhưng lại khăng khăng muốn mượn lời của tiên sinh.” Xem ra nàng ấy có rất nhiều bất mãn đối với Công Tây Ngô.
“Tự tiện phán đoán, tựa như hủy danh dự người khác, lời của tiên sinh hôm ấy chẳng khác nào đẩy Tần quốc vào chỗ bất nghĩa, Tần quốc há có thể để yên?” Thiếu Cưu lắc đầu thở dài: “Nghĩ lại hiện vẫn đang loạn lạc Ngụy Tề, hắn còn khơi lên chiến tranh giữa Tần Triệu như bây giờ, phán đoán của Quỷ Cốc phái các người chỉ sợ rằng sau này sẽ gây họa cho bách tính.”
Dịch Khương cười giễu: “Cô nương có hơi lo lắng thái quá rồi.”
Thiếu Cưu quan sát mặt nàng chằm chằm suốt nửa ngày, nhưng lại không nói bất kỳ điều gì, đứng dậy, trên mặt lại là nụ cười: “Thôi đi, Thiếu Cưu đã nói hết, tiên sinh quay đầu thì quên đi. Vài ngày nữa sẽ có lễ hội ở bờ sông Truy Thủy, Thiếu Cưu gửi lời mời trước, hi vọng tiên sinh sẽ cùng đến thưởng thức.”
Dịch Khương còn đang mải suy nghĩ lời của nàng ấy, lơ đễnh gật đầu.
Thiếu Cưu đã ra ngoài nhưng trong viện vẫn còn vẳng tiếng của nàng. Dịch Khương thu hồi tâm tư, ra ngoài nhìn xem, thì ra nàng ấy đang nói chuyện với Bùi Uyên.
“Bình thường kêu ngươi cùng ra ngoài chơi với ta chưa bao giờ thấy ngươi đồng ý, lần này không gọi, vậy mà ngươi lại nằng nặc đòi theo!”