Công Tây Ngô không nói tiếp, vì đồng tử chuyển lời trước đó lại xuất hiện, thưa rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời hắn dời bước đến chính điện học cung.
Trước đó Dịch Khương suy đoán Công Tây Ngô gọi nàng tới Tắc Hạ học cung chắc chắn không chỉ để nói mấy câu đơn giản như vậy, hiện giờ xem ra quả thật là thế.
Công Tây Ngô chỉ Dịch Khương, căn dặn: “Vị này là Hoàn Trạch tiên sinh của phái Quỷ Cốc, ngươi theo sau hướng dẫn nàng tới chính điện, ta đi trước một bước.”
Đồng tử cúi đầu thưa vâng, cung kính tiễn hắn rời đi rồi mới mời Dịch Khương dời bước.
Dịch Khương không biết bọn họ chuẩn bị việc gì, chỉ có thể đi theo.
Đồng tử dẫn nàng đảo một vòng xung quanh, xa xa bỗng truyền tới tiếng gõ chuông trầm thấp, bước chân của hắn lập tức tăng nhanh tốc độ, cũng mời Dịch Khương nhanh nhanh nện bước.
Dịch Khương đi được nửa đường thì thấy đám sĩ tử gặp trước đó cũng lục tà lục tục đi về phía này, đoán tiếng chuông này là dùng để tập hợp.
Băng qua một đoạn hành lang dài là quảng trường rộng lớn, đối diện xây một đài cao, có bậc thang đi lên, cửa điện mở rộng. Đồng tử tiễn Dịch Khương đến đây thì rời đi, nàng chỉ có thể theo chúng sĩ tử nối đuôi nhau tiến vào trong.
Cung điện trang nhã, rường cột cao cao, càng đi sâu vào trong càng dài. Vào bên trong cửa tiến về trước, đài đặt chủ án được trải một lớp thảm dày có hoa văn, phía sau chủ án đặt một tấm bình phong trang trí hình phi điểu, hai bên trái phải đều có trướng rũ, nhẹ lay động theo gió, ắt hẳn đằng sau vẫn còn một khoảng không gian rất rộng. Dọc hai bên tấm thảm dệt là một dãy bàn ghế chỉnh tề, có số thứ tự rõ ràng, xem ra có trăm người ngồi cũng không thành vấn đề.
Chúng sĩ tử đều tìm bàn ghế ngồi xuống, Dịch Khương thấy họ cũng không quá bận tâm vào việc tìm vị trí ngồi nên cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chẳng qua cố ý chọn ở hàng phía sau, cách xa chủ án.
Khi mọi người đã an vị thì một thị tòng từ sau bình phong bước ra, đứng cạnh chân đèn hình hạc cao giọng xướng: “Tướng quốc An Bình Quân đến—“
Bốn phía tĩnh lặng, lại có một người từ sau bình phong đi ra, mày rậm mắt to, mặt vuông râu ngắn, vóc dáng cường tráng, đi thẳng tới chủ án ngồi xuống.
Thì ra đây chính là tướng quốc nước Tề, người đã khiến Triệu Trùng Kiêu tức đến nửa sống nửa chết. Dịch Khương biết người này tên Điền Đan, bởi vì trước khi ra ngoài còn nghe thấy Triệu Trùng Kiêu mắng mỏ ông ta. Thấy người này mặc thâm y màu xanh không có bất kỳ hoa văn nào, xem ra là một người hết sức mộc mạc.
Điền Đan ở phía trên ngay ngắn ngồi xuống, húng hắng cổ họng, bắt đầu mở lời mào đầu, chỉ đơn giản đại loại là thời tiết khá tốt, được mọi người tề tựu nơi đây thật vui mừng vân vân.
Dịch Khương vốn cũng không để tâm lắng nghe, nàng đang tìm kiếm khắp xung quanh sảnh, sao còn chưa thấy Công Tây Ngô đâu nhỉ?
“Vậy, xin mời chư vị cứ thoải mái bàn luận việc này.”
Điền Đan nói tới đây thì Dịch Khương mới tỉnh hồn, dãy đằng trước đã có sĩ tử đứng dậy, lớn tiếng nói: “Lời này của An Bình Quân sai rồi, Tề quốc và Triệu quốc sớm đã có ước định, chỉ cần gửi con tin đến Tề thì sẽ phát binh hỗ trợ lui Tần, bây giờ sao lại cần đem ra bàn luận nữa chứ?”
Điền Đan nói: “Khởi binh vốn là chuyện lớn, bàn bạc rõ lợi hại là việc nên làm.”
Dịch Khương sửng sốt, hóa ra chuyện muốn thảo luận chính là Tề quốc liệu có cần phát binh hay không? Lẽ nào nước Tề muốn nuốt lời?
Sĩ tử kia nghe Điền Đan nói vậy thì liên tục lắc đầu: “Lập quốc không thể thiếu chữ tín, bằng không sẽ bị thiên hạ chê cười.”
Điền Đan nhíu mày, dường như có hơi dao động, phất tay bảo thị tòng tới trước mặt thì thầm vài câu.
Thị tòng xoay người đi ra sau bình phong, không lâu sau, giao cho Điền Đan một tấm trúc giản.
Điền Đan đọc lướt qua, tựa như có thêm sức lực, khi lần nữa lên tiếng thập phần mạnh mẽ vang dội: “Nói tới lập quốc không có chữ tín thì Triệu quốc đứng đầu. Mấy năm trước, Triệu quốc luôn miệng nói muốn dùng ba vùng đất Tiêu, Lê, Ngưu Hồ đổi lại Lận, Kỳ, Ly Tích đã bị Tần quốc chiếm đóng, thế nhưng sau khi Tần trao trả ba vùng đất kia rồi, Triệu quốc lại thất tín, vì thế mới dẫn tới đại chiến Tần – Triệu. Nho gia như các vị nói ủng hộ chính nghĩa, đánh mất đạo nghĩa không đáng giúp. Triệu quốc thất tín trước, liệu có phải không có đạo nghĩa hay không? Tề quốc ta không muốn giúp cũng là chuyện thường tình?”
“Chuyện này………” Sĩ tử kia ngượng ngùn ngồi xuống.
Một sĩ tử lớn tuổi tóc bạc ngồi phía đối diện đứng dậy: “Dư cho rằng, nước có thể nuôi cây, cây nhiều thì nước rút, nước mạnh thì đổ cây, đôi bên tác động lẫn nhau. Tề quốc là thủy (nước), Triệu quốc là mộc (cây), mà Tần quốc lại là hỏa (lửa). Triệu quốc bị Tần áp chế chính là hỏa mạnh mộc thiêu, hiện giờ chỉ có dựa vào Tề quốc khắc chế Tần, hẳn là đạo Ngũ hành. An Bình Quân sao không thuận theo quỹ đạo, vừa giúp Triệu quốc, cũng có thể duy trì được tiếng thơm?”
Điền Đan gật đầu: “Âm Dương gia quả nhiên ẩn chứa huyền diệu, khiến người nghe cảm giác mới mẻ.”
Thế nhưng lại từ phía sau bình phong lấy ra một trúc giản giao tới tay hắn, lời nói của hắn lại tức thì thay đổi: “Thiên hạ chia thành nhiều nước, nhưng tiên sinh chỉ có Ngũ hành, như vậy lần tới quốc gia khác lại có chiến tranh, thì nên phân chia thuộc tính như thế nào đây?”
Lão giả tóc bạc khẽ cười lắc đầu, tựa như cảm thán côn trùng mùa hạ không thể hiểu được băng tuyết. “Cũng phải, An Bình Quân không tin đạo này, hiển nhiên khó cảm nhận được tinh túy của nó.”
Lúc này có người đứng dậy nói: “Triệu quốc Vương thái hậu chính là bào muội Tề vương, có mối quan hệ với tôn thất Tề quốc. Tề và Triệu là quan hệ thông gia hai nước, yêu cầu con tin đã là không thỏa đáng, bây giờ há lại có thể bàng quan ngồi nhìn?”
Dịch Khương nhướn mắt nhìn thị tòng, quả nhiên hắn lại từ sau bình phong lấy ra một trúc giản đưa cho Điền Đan.
Điền Đan lướt mắt, nói: “Các quốc gia Sơn Đông bao năm nay đều liên hôn với nhau, nói ra thì tất cả đều có mối quan hệ, thế nhưng Tề quốc không phải cũng thôn tính Tống quốc? Yến quốc và Triệu quốc cũng là quan hệ thông hôn hai nước, nhưng Yến có từng giúp Triệu? Bây giờ các nước phân tranh, còn nhắc tới quan hệ thông hôn tôn thất?”
“Học sinh cho rằng….” Lại có sĩ tử đứng dậy.
Dịch Khương nhìn từng người từng người đứng lên, rồi lại từng người từng người bị Điền Đan bắt bẻ ngược lại, toàn bộ lực chú ý đều dồn lên người thị tòng đi qua đi lại kia.
Phản bác mọi người không phải Điền Đan, mà là người phía sau bình phong.