Lâm Thiên Quất nghiêm túc gọt táo, ánh mắt lại liếc về phía giường bệnh.
Ông cụ đang nằm trên giường, vẻ mặt "đừng đứa nào quan tâm dáng vẻ cao quý của tao".
Phó Việt Ninh ngồi cạnh giường, biểu cảm lạnh nhạt nhìn ông.
Bố Phó và mẹ Phó đã đi lấy khẩu cung với cảnh sát rồi nên trong phòng bệnh chỉ còn ba người bọn họ.
Lâm Thiên Quất cực kỳ tri kỷ hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, coi như mình là người vô hình, để lại chiến trường sung túc cho hai ông cháu.
Ông cụ không nói lời nào, Phó Việt Ninh cũng im lặng.
Bầu không khí trầm mặc lan tràn khắp phòng bệnh, mãi đến khi Lâm Thiên Quất cắn một miếng táo, tiếng vang "răng rắc" vang lên phá vỡ sự yên tĩnh thì ông cụ mới tức giận trừng mắt liếc cô một cái, mở miệng trước: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Ăn cho tròn bụng mà chẳng thấy mày sinh ra cái gì.”
Lâm Thiên Quất sờ cái bụng nhỏ phẳng lì của mình, mặt đầy vô tội.
Phó Việt Ninh cười nhạo: “Sinh hay không là chuyện của tụi cháu, mà dù bọn cháu có sinh thật thì cũng không thấy ông vui mừng bao nhiêu, ngược lại làm ông thiếu đi một lý do mắng người mà thôi.
Ông vẫn nên ngừng nghỉ một chút đi.”
Ông cụ trợn tròn mắt: “Mày đang nói tao ăn no rửng mỡ đi kiếm chuyện?”
Phó Việt Ninh lạnh nhạt: “Thói quen.”
“Thằng cháu bất hiếu!” Ông cụ kích động ngồi dậy, liên tục đập giường: “Mày tới thăm ông mày hay tới chọc tức ông mày!”
Phó Việt Ninh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là duỗi tay giúp ông đỡ cái bình truyền nước ở mép giường, lời nói thì vẫn sắc bén như cũ: “Tuổi lớn thì tu thân dưỡng tính đi, cứ mở mồm ngậm miệng là "ông mày".
Hiện tại bố cháu còn đang ở Cục Cảnh Sát lấy khẩu cung thay ông, không rảnh điều tiết cơn tức cho cháu đâu.”
Ông cụ phẫn nộ, bắt đầu mắng mỏ.
Lâm Thiên Quất yên lặng gặm táo, nghe hai người dùng tiếng quê nhà công kích nhau, tuy cô nghe không hiểu nhưng vẫn rất vui vẻ.
Mãi đến khi bình truyền nước của ông cụ sắp hết thì Phó Việt Ninh mới miễn cưỡng dừng chiến, ấn chuông ở đầu giường, gọi hộ sĩ tới thay bình truyền nước.
Vết thương trên đầu ông cụ không nghiêm trọng, truyền nước đơn giản là vì ông cực kỳ bất mãn với việc bà cốt bị bắt, nhất định muốn bệnh viện treo bình truyền nước lên cho mình để tỏ vẻ bệnh tình nghiêm trọng.
Vừa khéo ông hơi tụt huyết áp nên Phó Việt Ninh vô tình bảo bệnh viện tiếp cho ông đường glucose.
Ông cụ còn đang khó chịu, lải nhải: “Cả nhà chỉ có mày làm tao không bớt lo… Ông mày bị bệnh cũng không nhận được một lời hỏi han từ mày.
Tao mặc kệ, mày nhất định phải mang người ra cho tao!”
Phó Việt Ninh nhìn hộ sĩ thay bình truyền nước, liếc mắt nhìn ông cụ, lạnh nhạt nói: “Cháu sẽ bảo luật sư truy cứu bà ta tội lừa đảo.”
Nói cách khác, đã vào rồi thì đừng hòng ra.
Ông cụ một bộ như bị tức phát bệnh tim, che ngực, khó tin nhìn Phó Việt Ninh, vẻ mặt như kiểu "sao tao lại sinh ra cái thứ cầu gai như mày".
Đương nhiên, Lâm Thiên Quất cảm thấy nếu ông nói câu đó ra thì chắc chắn Phó Việt Ninh sẽ đốp lại: cháu không phải do ông sinh, là con của ông sinh…..
Lâm Thiên Quất gặm xong một quả táo, trận đại chiến này mới hạ màn.
Vừa khéo sắp đến thời gian đi làm buổi chiều, Phó Việt Ninh dặn dò bác sĩ với hộ sĩ mấy câu, sau đó mặc kệ ông cụ, mang Lâm Thiên Quất rời đi.
Ông cụ gào to với bóng hai người: “Chúng mày muốn bức tử ông nội ruột!!!”
Nếu không phải hộ sĩ và bác sĩ ngăn cản thì ông có thể rút kim tiêm và đuổi theo.
Lâm Thiên Quất cho ông cụ nụ cười hiền lành để an ủi, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt đầy hóng hớt, siết chặt cánh tay của Phó Việt Ninh: “Mau mau mau, nói cho em biết vừa nãy hai người nói gì thế? Sao ông cụ kích động vậy?”
Phó Việt Ninh cũng hơi cạn lời, sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ thì biến thành một câu ngắn gọn: “Ông nói ông gặp quỷ.”
Lâm Thiên Quất: “Hả?”
Phó Việt Ninh bất đắc dĩ liếc cô một cái, lặp lại lần nữa.
“Ông nói ông gặp nữ quỷ.” Còn nói nữ quỷ này xuất hiện rất nhiều lần trong mộng của ông, lần nào cũng mặc váy trắng, tuyệt đối là bám theo ông.
Tám phần ông bị tai nạn xe cũng vì nữ quỷ này.
Bởi vậy, sau khi vào bệnh viện, ông lập tức gọi bà cốt kia tới.
Bà cốt kia "thuận côn đánh rắn", hùa theo nói đúng thật là quỷ, còn là đại nữ quỷ có oán khí rất nặng, nói gần đây ông cụ không thể rời khỏi bệnh viện, phải dùng âm khí của bệnh viện để áp chế nữ quỷ.
Lâm Thiên Quất: “…” Quá nhiều điểm tào lao.
Cô mờ mịt nói: “Ông cụ quá dễ lừa nhỉ, nếu theo kịch bản thì bệnh viện là nơi âm khí nặng, không phải càng thêm hút quỷ sao?”
“Hơn nữa, ông bị tai nạn xe chẳng phải do một chàng trai đâm vào à? Ông còn đuổi theo xe người ta cơ mà.” Chàng trai kia là vị thành niên, sau đó đã bị bố mẹ xách đến bệnh viện nhận lỗi và bồi tiền thuốc men, ông cụ còn suýt mắng một nhà ba người bọn họ phát khóc.
Phó Việt Ninh cũng đau đầu: “Ừ, cho nên anh đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói cô gái kia đưa ông đến bệnh viện, lúc ông tới thì nói người ta là quỷ, chọc người ta tức giận chạy đi.”
Hơn nữa ông còn đắc ý tỏ vẻ: Chỉ cần mình hung ác thì chẳng con quỷ nào đến gần được.
Lâm Thiên Quất: “…” Thì ra ông cụ cũng biết mình ác.
Cô uyển chuyển hỏi: “Lần trước anh hẹn kiểm tra sức khỏe cho ông, kết quả thế nào?”
“A.” Phó Việt Ninh cười lạnh.
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe viết chỉ số khỏe mạnh của ông còn cao hơn anh.”
“Thật là ứng với câu nói kia của em, có thể ông sẽ sống đến khi tiễn anh đi.”
Lâm Thiên Quất: “…”
Được rồi.
Hai người im lặng đi xuống lầu, trước khi lên xe, Lâm Thiên Quất bỗng nhiên cảm thấy bụng nhỏ không khỏe, cô tính ngày, sợ là dì cả tới thăm, bèn vội vàng lật tìm trong túi xách.
Phó Việt Ninh: “Làm sao thế?”
Lâm Thiên Quất không tìm thấy trong túi, thành thật nói: “Hình như dì cả của em tới, nhưng em không mang băng vệ sinh.”
Phó Việt Ninh nói: “Cửa hàng tiện lợi ở lầu một, anh đi lên mua.”
Lâm Thiên Quất gật đầu, nhìn anh xuống xe, đi đến thang máy.
Bụng nhỏ căng thẳng làm cô vội vàng cúi đầu xoa bụng.