Văn phòng của Tổng giám đốc nằm ở tầng cao, chỉ có quẹt thẻ thì mới vào được.
Lâm Thiên Quất thấy nhắn mãi mà Phó Việt Ninh không trả lời bèn tự lấy thẻ ra quẹt rồi lên lầu.
Đi tới cửa thì mới nhận được tin nhắn khoan thai tới chậm của Phó Việt Ninh.
Quả Chanh Lớn: [Chưa hết bận, em cứ lên đi]
Lâm Thiên Quất nhìn xuyên thấu qua cửa kính, thấy trong văn phòng không có người khác thì mới đẩy cửa, kiêu ngạo nói: “Em tới rồi!”
Phó Việt NInh cho cô một ánh mắt, ý bảo cô đợi lát nữa.
Lâm Thiên Quất đặt túi điểm tâm và túi xách sang một bên, mình thì cầm điện thoại nội tuyến gọi cho quầy thư ký.
Bên kia vang lên một giọng nam, “Phó tổng.”
Lâm Thiên Quất: “Thư ký Vương, là tôi, hôm nay Phó tổng với tôi ăn trong văn phòng nên phiền tí nữa anh đến nhà ăn thì lấy thêm một phần cơm nữa nhé.
Tôi có mang điểm tâm cho mọi người, tí anh cũng thuận tiện đến lấy luôn.”
Thư ký Vương hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng, phu nhân khách sáo quá, mỗi lần đến đều mang quà cho chúng tôi.”
Lâm Thiên Quất cũng cười đáp: “Lâu lâu mới tới một lần mà, được rồi, tôi không quấy rầy mọi người nữa, mọi người làm việc đi.”
Lâm Thiên Quất cúp điện thoại, Phó Việt Ninh mới dời mắt từ màn hình máy tính trước mặt, anh nhướng mày nói: “Anh còn tưởng em mang đến cho anh ăn.”
Lâm Thiên Quất bắt chước điệu nhướng mày của anh, nói: “Lần nào em mang đồ đến mà chẳng cho anh.
Lần này là em dùng thân phận bà chủ, thay anh gửi tặng chút nhân tình vị kinh hỉ cho nhân viên của anh ấy mà.”
Phó Việt Ninh bình tĩnh nói: “Phúc lợi đãi ngộ của Phó thị tốt lắm rồi, vào lập thu còn tặng quà nữa.”
Ngụ ý chính là người làm ông chủ là anh đã đủ nhân tình rồi.
“Cái này không giống.” Lâm Thiên Quất ưỡn ngực, “Anh là sếp, đối xử tốt với bọn họ là nên, còn em là vợ của sếp, đối tốt với họ chính là niềm vui nhân đôi.”
“Niềm vui nhân đôi bao giờ cũng làm người ta vui vẻ.”
Nghe đi, dường như rất có lý, Phó Việt Ninh bật cười.
“Đúng rồi, tiện nhắc đến phúc lợi đãi ngộ, em vừa…..” Lâm Thiên Quất đang muốn lèm bèm với Phó Việt Ninh việc mình vừa gặp nam lông xanh, không chừng lát nữa hai người phải bàn chuyện làm ăn, nhất định phải tăng giá!
Chỉ là cô còn chưa kịp nói ra, điện thoại của Phó Việt Ninh đã vang lên.
“Chắc là người hẹn đã tới, anh đi xuống trước.
Thời gian chắc sẽ hơi lâu nên em cứ ăn trước nhé, khi nào anh về lại nói.” Anh dặn Lâm Thiên Quất một tiếng rồi cầm điện thoại di động ra ngoài.
Phó Việt Ninh có hai văn phòng, một là văn phòng để làm việc thường ngày, các vật phẩm và văn kiện quan trọng đều đặt ở đây, chính là văn phòng Lâm Thiên Quất đang ở.
Một là văn phòng dùng để tiếp đãi khách hàng và… ông cụ Phó.
Bên kia không có tài liệu mật, nếu ông cụ cáu kỉnh đập đồ gì đó thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến công ty.
Vì ông cụ nhà mình, Phó Việt Ninh thật sự dốc hết sức lực.
Lâm Thiên Quất chống cằm nhìn anh rời đi, nhưng chợt nhớ ra hôm nay mình trang điểm, vội vàng bỏ tay xuống.
Cơm trưa còn chưa đưa đến, hiện tại cô cũng không đói bụng, bèn đến cửa sổ sát đất nhìn cảnh ngựa xe như nước dưới tòa cao ốc, lười biếng duỗi eo một cái.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, lấy bối cảnh văn phòng của Phó Việt Ninh rồi tự chụp một bức, đăng lên vòng bạn bè.
Quả quýt nhỏ: [Hôm nay thăm ban √]
Không có bình luận, chỉ có một like từ Phó Việt Ninh.
**
Đồng lứa của bọn họ phần lớn đều là con một, Phó Việt Ninh là như thế, Lâm Thiên Quất cũng vậy, Chu Hạo Uyên hôm nay đến bàn chuyện làm ăn cũng thế.
Cho nên, mặc kệ đối phương không đáng tin như này thì cũng không đổi người thừa kế.
Dù sao cũng chỉ có một.
Cũng nay, Chu Hạo Uyên cũng có chút năng lực, tư duy của cậu ta mới mẻ độc đáo, từng tiếp nhận giáo dục chính quy, tầm nhìn cũng thay đổi với thời đại, khuyết điểm duy nhất chính là tính cách hơi có phần lông bông, hơn nữa vừa du học từ nước ngoài về nên chưa thể kiềm chế.
Tuy lần trước bàn chuyện hợp đồng đã thấy màu tóc xanh rờn của đối phương, nhưng hôm nay vào văn phòng, nhìn đối phương cứ ngẩng cao cái đầu xanh đó thì Phó Việt Ninh vẫn hơi khựng lại, sau đó bình tĩnh chào hỏi một câu.
“Chu tổng.”
Chu Hạo Uyên cười mỉm nói với Phó Việt Ninh: “Phó tổng, phiền anh rồi, đột nhiên tôi lại sửa thời gian hẹn.”
Phó Việt Ninh nói: “Việc nhỏ mà thôi, không cần khách sáo, ngồi đi.”
Chu gia chính là nhà xưởng mà lần trước Phó Việt Ninh đi bàn việc làm ăn, lần này Chu Hạo Uyên tới cũng vì chuyện này, còn một vài yêu cầu chi tiết cần chứng thực, sau đó là có thể chuẩn bị ký hợp đồng.
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên Chu Hạo Uyên chuyển tới đề tài gia đình, anh ta vui cười hớn hở nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như Phó tổng đã kết hôn rồi nhỉ?”
Giữa đàn ông với nhau đôi khi cũng sẽ nói một hai câu về gia đình, biểu cảm của Phó Việt Ninh không đổi, gật gật đầu: “Kết hôn 7 năm.”
“Thật tốt ghê.” Chu Hạo Uyên cảm thán: “Nghe nói anh với phu nhân của anh còn là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ.