Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao

Chương 41: 41: Không Gian Bảo Hộ






Tiếng gió rít ù ù bên tai.

Tóc bay tán loạn trong không trung.

Cảnh vật xung quanh giống như thước phim, chớp mắt đã lùi xa.

Linh Đan trợn mắt kịp nhận ra, bản thân đang bị người ta mang, à không, chính xác hơn là vác trên vai di chuyển với tốc độ kinh người.

Đến khi anh ta dừng lại, cô mới có cơ hội quay đầu xem tình hình.

Chỉ kịp nhìn thấy ánh kiếm lóe lên, thứ quái vật xám xịt ấy liền tan biến, thế nhưng lại không hề có tinh thạch rơi ra.

Nó chưa chết! Nó đã kịp lẩn tránh trong đám sương mù.

Và mặc dù bóng đêm bao trùm, Linh Đan vẫn có thể thấy được từ xa xa, một loạt những đôi mắt đỏ rực đang lù lù nhấp nháy.

"Bọn chúng...!không chỉ có một con."

Cô tái mặt.

Thứ này nguy hiểm thế nào ai cũng rõ, vậy mà bây giờ còn đi theo bầy, chẳng lẽ bọn họ sẽ thật sự kết thúc ở đây sao?

Bất giác, trời đất đảo lộn.

Kẻ nào đó vậy mà nhẫn tâm quăng cô luôn xuống đất, ngay bên cạnh chị hai của mình.

Chẳng qua cô còn không có thời gian mà phàn nàn bởi lẽ đám mắt đỏ kia đang đến gần hơn rồi.

Cô nắm chặt tay, phân vân không biết mình nên liều mạng hay sử dụng lại cách ban nãy, chỉ là lần này đối tượng chuyển thành anh ta.

Thế nhưng cô còn chưa kịp lựa chọn thì Vô Ưu đã làm một hành động khiến cô lẫn Linh Đơn phải giật mình.

Chàng trai không chút chần chừ, động lưỡi kiếm cắt qua lòng bàn tay trái một đường, trông thôi cũng thấy xót.

Máu tươi lập tức trào ra.

Anh phất tay, những tia máu theo đó bay xuống.


Trong nháy mắt, một loạt lưỡi bóng tối từ bên dưới xé tan mặt đất mà vươn lên, nháy mắt bao trùm lấy hai cô gái còn đang kinh ngạc không thôi.

Không gian đột ngột tối sầm, xòe tay ra để ngay trước mắt cũng không thấy được gì.

Linh Đan có chút hoang mang, định mò mẫm đứng dậy thì cổ tay cô chợt có ai đó nắm lấy.

Cô không hoảng, ngược lại còn cảm thấy yên tâm hơn hẳn bởi vì cô đoán được người kia là ai rồi.

- Chị...

- Ừ, chị đây.

Giọng Linh Đơn nhè nhẹ vang lên bên cạnh trấn an em gái:


- Đừng lo.

Đây có lẽ là, anh ấy đang bảo hộ chúng ta.

- Em cũng nghĩ vậy.

Nếu đã xác định bản thân đang ở trong vùng an toàn, hơn nữa người mình quan tâm ngồi ngay bên cạnh thì Linh Đan cũng không có ý định chạy loạn nữa.

Cô ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, thử lắng tai nghe ngóng xung quanh nhưng ngoài âm thanh của chị Đơn ra thì cô chẳng còn nghe được gì khác.

- Cái này, hình như không chỉ đơn giản giống như vòng bảo hộ thông thường.

Linh Đơn đồng tình:

- Ừm, chị thấy nó giống như một không gian riêng biệt, mà...!là gì cũng được, quan trọng là chúng ta đã an toàn rồi.

Linh Đan cảm thấy bàn tay chị hơi siết lại một chút.


Cô liền nhích lại gần chị hơn, nhẹ giọng thủ thỉ:

- Phải rồi.

Chúng ta có thể trở về.

Hôm nay em mới nhận ra là bản thân yếu đuối tới mức nào.


Em sẽ cố gắng luyện tập nhiều hơn nữa.

- Em đừng tự ép mình như thế, em còn đang đi học mà.

Mỗi người đều có một thế mạnh riêng.

Em không yếu, em là một cô bé kiên cường, chị thật sự tự hào về em.

Người cần tiến bộ là chị.

Xin lỗi...!vì lúc nãy đã ép em phải làm điều đó.

Linh Đan mím môi lắc đầu mà quên mất chị mình không thể thấy được hành động của cô:

- Chị không cần xin lỗi, lúc đó là do tình thế cấp bách, cách đó cũng là cách tốt nhất rồi, chỉ là, đối mặt với chị, em rất khó để thực hiện.

Cũng may...!Cũng may là anh ta đến kịp.

- Ừm, thật may, vì chị cũng không muốn em bị việc đó gây ám ảnh.

Linh Đan cảm thấy bàn tay chị xoa xoa đầu cô giống như ngày còn bé.

Giọng nói dịu dàng của chị nhè nhẹ rót bên tai cô:


- Giữa hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng thế này mà anh ấy vẫn không ngần ngại đến cứu chúng ta, anh ấy là người tốt, vậy nên em đừng có ác cảm với người ta nữa.

Nhắc tới Vô Ưu, Linh Đan lại nhớ ánh mắt lạnh nhạt vừa rồi, cảm giác khó chịu lại trỗi dậy, nhưng cô biết là bản thân không có ghét hắn.

Hắn đang cứu chị em cô đó, ghét thế nào được chứ.

Cô cúi đầu làu bàu:

- Ai mà thèm ác cảm, chẳng qua...!anh ta hay chọc cái mỏ em quá thôi, mà em thì không kiềm chế được.

À, em có hơi thắc mắc, vũ khí của anh ấy...

- Là chiếc ô đó.

Khi ở trên không trung, anh ta nắm lấy chuôi ô, lúc đáp đất thì rút ra là một thanh kiếm.

Em để ý nhìn chuôi kiếm là biết hà.

Linh Đan lúc đó đứng quay lưng, lại đang trong trạng thái hơi kích động mà Vô Ưu lại xuất hiện quá nhanh nên cô không kịp nhìn.

Thì ra sự thật là vậy, bảo sao lúc nào anh ta cũng kè kè cái ô bên mình, cả cây sáo đó nữa, dường như công dụng của nó không chỉ là trấn an các linh hồn.

Ban nãy rõ ràng đám quái đó đã dừng lại ngay khi nghe tiếng sáo cất lên.

Người đó, từ ngoại hình đến vũ khí và cả năng lực cũng khác người như vậy, chẳng biết là xuất thân từ đâu nữa...

Anh ta đột ngột bọc cả cô với chị vào nơi này khiến hai người họ cũng không còn cách nào để hỗ trợ anh trong trận chiến.

Linh Đan không nén được lo lắng.


Người đó lúc rút kiếm ra cứ như biến hóa thành kẻ khác vậy.

Cảm giác anh ta không sợ đau, cũng không sợ chết, cho dù một nhát chém hết cả bầy quái lại chẳng cảm thấy chút sát khí nào.

Dường như anh ta chỉ đơn giản là muốn nhanh chóng tiêu diệt hết bọn chúng thôi.

Có lẽ là cô biết được lý do lần đó anh ta suýt chết rồi.

Người mà cứ mỗi lúc gặp quái vật là lại lao vô quên cả mạng như thế, đã vậy còn đi lẻ không có ai hỗ trợ, chỉ cần một chút sơ suất thôi là đi gặp ông bà ngay.

Chậc, vẫn là câu nghi vấn cũ: anh ta làm sao có thể sống đến bây giờ vậy?

- Em đang lo lắng sao?

Linh Đan gật đầu "ừm" một tiếng:

- Ban nãy, bọn quái vô hình đó kéo đến đông như vậy.


Cấp độ nguy hiểm của bọn chúng không thể đánh đồng với dạng sờ được chém được kia.


Chị thấy đó, suốt mấy trăm năm rồi mà vẫn chưa có ai tiến đến được trung tâm quái triều, đủ biết được là nơi đó nguy hiểm thế nào.

Em không biết chỗ chị em mình lạc vào là gần trung tâm bao nhiêu, nhưng rõ ràng là rất khủng bố...

Linh Đơn thở dài, cô cũng có nỗi lo lắng giống như em gái.

Tiếp xúc với Vô Ưu nhiều lần, cô có thể nhìn ra được người này thực đơn thuần, có gì nói đó, mặc dù cũng vì thế mà luôn vô ý khiến nhỏ em này nổi đóa, nhưng người như anh đáng để kết giao.

Nếu anh ta vì cứu chị em cô mà xảy ra chuyện gì thì...!Cô thật sự không muốn nghĩ đến điều này.

- Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi và cầu nguyện thôi.

Anh ta tạo kết giới này, sẵn sàng vì bảo hộ chúng ta mà cắt đứt hỗ trợ, chắc chắn anh ta đã có át chủ bài của riêng mình.

Dù sao thì anh ta đi đánh lẻ mà vẫn sống sót đến giờ này đó thôi, rõ ràng không phải người đơn giản.

Linh Đan nghe vậy cũng an tâm hơn.

Chị nói đúng, việc họ có thể làm bây giờ là chờ đợi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng họ cũng đợi được rồi.

Lớp vách đen đặc của kết giới từ từ mờ dần rồi biến mất.

Hai chị em họ Linh rốt cuộc lại nhìn thấy được cảnh vật xung quanh.

Dưới ánh trăng soi tỏ, tầm nhìn của họ trở nên thoáng đãng thấy rõ, bởi lẽ...!nơi này chỉ còn có thể gọi là một bãi chiến trường.

Bọn quái vật đã không còn bóng dáng, có lẽ là bị tiêu diệt hết rồi.

Cây cối gần như bị tàn phá hoàn toàn, gãy rạp, nát bươm đến thảm thương.

Một cơn gió lạnh thoảng qua, thổi tung mái tóc bạch kim của người nào đó đang miễn cưỡng đứng tựa lưng vào thân cây lớn lởm chởm cọc nhọn do bị quái vật quật gãy đôi.

Máu tươi tí tách nhỏ xuống.

Từng hoa máu nở rộ trên bộ y phục trắng càng trở nên phá lệ nổi bật dưới ánh trăng vằng vặc.

Trái tim Linh Đan như thắt lại, con ngươi đột ngột co rút, cô chỉ kịp thốt lên gọi tên "Vô Ưu" rồi bất chấp mặt đất lởm chởm cành nhọn mà lao đến chỗ chàng trai.