Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao

Chương 40: 40: Anh Ta Đã Luôn Nói Thật Ngay Từ Đầu






Vì sao lại nói Vô Ưu là một kẻ điên?

Bởi vì anh ta liên tục lao đến giữa bầy quái vật đang gào thét bổ móng vuốt không ngừng mà không có bất cứ động tác hay ma pháp phòng thủ nào cả, giống như đùa giỡn dưới lưỡi hái thần chết trong không gian ngập tràn khí tức tử vong.

Chỉ trong một thoáng Vô Ưu dừng lại, Linh Đan đã có thể nhận ra trên người anh đã xuất hiện không ít vết thương, chúng có từ trước khi chị Đơn mở vòng bảo hộ cho anh ta, thế nhưng tốc độ của anh ta vẫn không giảm đi chút nào.

- Anh ta không biết đau à?

Dù rằng xung quanh Vô Ưu còn có vòng bảo hộ của chị Đơn, thế nhưng mỗi lần thấy bầy quái to lớn bổ đòn xuống đầu anh, trái tim Linh Đan lại muốn nhảy ra ngoài.

Cô cảm giác trái tim nhỏ bé của mình cần được bảo dưỡng sau hôm nay, đó là trong trường hợp cô còn sống để thoát ra.

Phải rồi, cần thoát ra trước đã.

Bọn quái đông như thế, cho dù Vô Ưu có mạnh đến thế nào thì cũng khó mà giải quyết hết được.

Việc đó quá mạo hiểm.

Tuy nhiên, nếu mở đường máu thì anh ta có thể.

Cần tranh thủ thoát khỏi cục diện này trước khi anh ta đi tới giới hạn của mình.

Nghĩ vậy, Linh Đan mới cô bắc tay lên làm loa mà gọi:

- Vô Ưu, anh cố xử một hướng thật nhanh, chúng tôi sẽ hỗ trợ phía sau.


Nơi này rất gần trung tâm quái triều nên mới bị tấn công như vậy, chúng ta chỉ cần cách xa nơi này là có thể thoát ra.

Vô Ưu không trả lời, vẫn liên tục di chuyển đến những nơi quái vật dày đặc, nhân ảnh chớp nhoáng khiến Linh Đan sắp hoa mắt đến nơi.

"Chắc là anh ta không nghe thấy?"

Cô lẩm bẩm, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác là mình bị bơ.


Còn nữa, vừa rồi, ánh mắt lạnh nhạt đó là cô tự tưởng tượng có phải không?

Linh Đơn cũng nghĩ là Vô Ưu không nghe thấy câu nói của em gái, cũng cố gắng truyền đạt lại ngay khi thấy anh di chuyển gần mình:

- Chúng ta chỉ cần rời xa khu vực này có lẽ sẽ dễ dàng thoát hơn.

Anh có thể giúp mở đường không?

- Vô ích! - Giọng chàng trai trầm trầm vang lên - Không có tác dụng đâu.

Linh Đan bên cạnh có chút nóng lòng:


- Sao lại không có tác dụng chứ? Chúng ta còn chưa thử mà.

Vô Ưu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Linh Đan một cái, nháy mắt bóng dáng màu tuyết lại biến mất rồi xuất hiện giữa bầy quái vật.

Lần này cô gái không còn đặt nghi vấn nữa, vì cô khẳng định luôn rồi: cô thật sự bị bơ.

Cô đơ người cố lục lại kí ức xem có làm gì khiến anh ta phật ý không...

Ờ thì làm nhiều lắm, cái mỏ cô hơi hỗn, nhưng mà anh ta rõ ràng đâu có vẻ gì là phật ý đâu.

Thái độ vừa rồi của anh ta dường như còn đang tức giận nữa, cô tìm không ra nguyên do.

Cơ mà...

Tại sao cô lại quan tâm anh ta có vừa lòng hay không nhỉ?

Chỉ là, ánh mắt đó làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.

Mặc kệ, tạm gác lại vậy, hiện tại chưa đến lúc để suy nghĩ vẩn vơ, cô nên tập trung giữ vững vòng tròn ma pháp thì hơn, muốn nghĩ thì cũng phải còn mạng mới nghĩ được.

Lúc này, Linh Đơn bên cạnh chợt xuýt xoa một tiếng:

- Đan, xem kìa...

Linh Đan nghe vậy liền nhìn sang, theo ánh mắt của chị hướng đến chỗ Vô Ưu, à không, chị ấy đang nhìn xuống mặt đất quanh đấy.


Sau đó, đến lượt cô sửng sốt.

Do nãy giờ chỉ lo tập trung vào cuộc chiến nên cô không để ý, bây giờ chị chỉ điểm cô mới thấy được, trên nền đất trải đầy lá khô và cành cây rơi gãy lỏng chỏng, một lớp tinh thạch trong suốt nằm xen kẽ phản chiếu ánh trăng lấp lóe vàng.

Thật sự là tinh thạch, không phải hắc thạch thô sơ ban đầu.

Linh Đan không thể tin vào mắt mình, lại ngước lên.

Nơi mà người đó đang tung hoành, xác quái vật từng đợt tan biến, hàng loạt viên đá lớn nhỏ rơi ra, trong suốt và xinh đẹp vô cùng, hoàn toàn trái ngược với vẻ xù xì gớm ghiếc của bọn quái.

Vậy ra, ngay từ lúc đầu, anh ta đã luôn nói thật về bản thân, chỉ là cô chưa bao giờ tin.

Anh ta hành động đơn lẻ.

Anh ta đủ mạnh đề tiêu diệt hết từng đó quái vật, và anh ta thực sự có thể chém ra tinh thạch.

Nó lưu loát và tự nhiên đến mức dường như anh ta không hề biết đến hắc thạch là gì.

Bây giờ cô mới để ý, mặc dù vòng tay mà anh ta tặng đã bị đứt, nhưng cô vẫn không cảm thấy choáng ngợp vì chướng khí dày đặc do quái triều ập đến.


Nhìn kĩ lại thì lớp sương mù lẫn chướng khí lởn vởn dường như đều tiêu biến sau mỗi nhát chém của anh.

Rốt cuộc thì năng lực của anh ta có giới hạn không vậy?

Là một Hồn Sư, có lực chiến tốt, giờ lại lòi thêm vụ này nữa, hèn gì anh ta mắt cũng không thèm liếc lấy một cái đã mang toàn bộ tinh thạch của mình đi cho người khác.

Người như thế còn sợ thiếu ăn thiếu mặt sao?

Nghĩ lại cũng thật kì lạ, anh ta còn trẻ mà đã tài năng như vậy, chắc chắn phải có tiếng tăm không nhỏ, nhưng tại sao trước giờ cô chưa từng nghe đến tên nhỉ?

Các thợ săn lão làng cô chưa từng được chứng kiến năng lực của họ nên không dám lỗ mãng mang ra so sánh, cơ mà trong tầng lớp thanh thiếu niên thì cô chỉ nghe đến người có danh tiếng lớn nhất là Vương Cảnh Duy, bạn học con ông cháu cha, con nhà người ta của lớp cô đó.

Còn người tên Vô Ưu với đặc điểm là trang phục trắng, luôn mang theo ô giấy trắng, tóc dài bạch kim, mắt bạc thì chưa từng nghe đến.


Người này...!giống như từ trong hư vô mà bước ra vậy.

Trong khoảnh khắc, chợt cô nhận thấy khoảng cách giữa cô và anh ta quả thật rất xa...

Đột nhiên, một âm thanh gào rít chói tai vang lên ngay sau lưng.

Cô kinh hoàng quay lại, liền bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu khổng lồ lửng lơ giữa đám sương mù.

Thứ đó há toác mồm phun ra một luồng khói đen dày đặc về phía hai chị em cô.

"Là quái vật dạng vô hình!"

Thừa biết độ nguy hiểm của giống loài này, Linh Đan không kịp suy nghĩ nhiều, chân đã nhảy tới muốn đẩy chị ra, thế nhưng, vẫn là như thế, trong mọi trường hợp Linh Đơn luôn nhanh hơn em gái một nhịp.

Linh Đan đột ngột bị một dây ánh sáng quấn quanh bụng rồi hất về phía Vô Ưu.

Cô hét lên một tiếng hoảng loạn khi trông thấy chị trong nháy mắt sẽ bị khói đen bao trùm.

Thế nhưng trong sát na bị hất đi, cô kịp cảm nhận được một thứ gì bay sượt qua mình, ngay sau đó cô liền rơi vào một lồng ngực vững chắc.

Có cánh tay ai đó vươn đến chụp gọn lấy eo cô ngăn không cho cô ngã chúi xuống đất.

Cũng ngay khoảnh khắc đó, cô đã kịp trông thấy thứ vừa bay qua người mình:

Đó là một tán ô trắng mở rộng xoay tròn với tốc độ không tưởng đang bay thẳng về phía chị Đơn, mạnh mẽ cản lấy luồng khói đen do con quái phun ra, tạo thành một lá chắn ngay trước mặt cô gái nơ đỏ.