Giả Cán Bộ

Chương 297: Núi cao có núi cao hơn




Liễu Sơn vốn tưởng rằng Dương Tử Hiên sẽ từ từ răn dạy hắn một phen, từ từ giáo huấn vài người Bành Bằng một tý, nếu làm như vậy, Liễu Sơn hắn chính là Trư Bát Giới soi gương, nhìn mãi mà không phải người, hai bên đều không dễ nịnh nọt rồi.

Bành Bằng đối với hắn có ân, hắn xây phòng ở không tuân theo quy định, là Bành Bằng giúp hắn vụng trộm phê duyệt qua cục quốc thổ, nhưng lãnh đạo cũng không thể không để ý, nếu như không hầu hạ tốt Dương Tử Hiên, ngay cả bát cơm cũng bị ném, vậy Liễu Sơn hắn muốn khóc cũng không khóc nổi.

Hiện tại Dương Tử Hiên không so đo, lại giảm đi một phen khó xử của Liễu Sơn.

“ Này, tôi nói thằng nhóc cậu, đánh con gái của tôi rồi, lại muốn bỏ đi sao? “ Bành Bằng lớn tiếng quát Dương Tử Hiên.

“ Bành trưởng phòng... “

Liễu Sơn đang muốn muốn nhắc nhở Bành Bằng đừng trêu chọc Dương Tử Hiên, dù sao, chức quan Dương Tử Hiên cao như vậy, không phải một trưởng phòng nho nhỏ như Bành Bằng có thể gọi chọc nổi, chớ nói chi là trong tay Dương Tử Hiên cầm thượng phương bảo kiếm Ban Kỷ Luật Thanh tra.

“ Liễu đội, tôi cũng không muốn cậu khó xử, lãnh đạo của cậu đã phân phó, sự tình hôm nay, cậu không quan tâm làm gì, tôi và người gọi là Dương cục trưởng này coi như đã kết hận thù. “ Bành Bằng nhìn xem Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.

Dương Tử Hiên chậm rãi quay đầu, nhìn nhìn Bành Bằng, hỏi Liễu Sơn: “ Cái tên Bành trưởng phòng này, thật sự là rất có nghị lực, nhưng lại có chút không nói đạo lý, không giống như là người bình thường. “

“ Liễu Sơn, cậu giới thiệu cho tôi một chút, Bành trưởng phòng này là cán bộ đơn vị nào vậy? “ Dương Tử Hiên nhìn Liễu Sơn, cười cười nói.

Liễu Sơn do dự một chút, có lẽ vẫn lên tiếng nói: “ Vị này chính là Bành Bằng trưởng phòng cục quốc thổ thành phố Tử Kim chúng tôi, bên cạnh hắn là trưởng phòng chấn chỉnh thị ủy chúng tôi, Mạc Khánh, bên phải là phó tổng công ty kiến trúc Thiên Phương nổi tiếng thành phố Tử Kim chúng tôi, Lưu Minh. “

Dương Tử Hiên có chút kinh ngạc, tiếp theo liền cười một tiếng, thật đúng là cuộc sống nhân sinh, hôm nay lại gặp được tiểu quỷ con con hổ báo với Diêm Vương.

Bành Bằng chứng kiến sắc mặt Dương Tử Hiên có chút biến hóa, cho rằng Dương Tử Hiên là sợ hãi, lại cười nói: “ Thằng nhóc, làm người phải phúc hậu, phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, không cần phải quá kiêu ngạo. “

Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: “ Không nghĩ tới, Bành trưởng phòng kiểm điểm sâu như vậy, không tệ lắm, còn biết thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn. “

Vừa nói, vừa bấm điện thoại Hứa Chí Văn, nói: “ Tôi nói Hứa sở này, tại sao lại làm như vậy, có phải anh thấy tôi không vừa mắt hay không, hôm nay tôi tại ăn một bữa cơm khách sạn Tử Kinh, còn bị một người hệ thống quốc thổ các anh làm phiền nữa. “

Hứa Chí Văn đang uống uống đến mơ mơ màng màng, bị Dương Tử Hiên nói chuyện một câu, thoáng cái đã tỉnh táo.

“ Dương sở, ai tìm phiền toái với ngài? Tôi sẽ lập tức để cho hắn xéo về nhà nghỉ hưu. “

Hứa Chí Văn mắng đến mức giơ chân lên cao, cái tên cháu con rùa nào không có mắt như vậy, bố mày cực cực khổ khổ, hao phí bao nhiêu tâm tư để nịnh nọt Dương Tử Hiên, thằng cháu con rùa cấp dưới lại dám hủy hình ảnh của mình.

“ Nghe nói cục quốc thổ thành phố Tử Kim có một người phó trưởng phòng tên là Bành Bằng. “ Dương Tử Hiên nói.

“ Thì ra là lão Bành kia, được rồi, tôi có số điện thoại của hắn, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho hắn, Dương sở, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ mắng hắn một phen! “ Hứa Chí Văn hung hăng nói.

Dương Tử Hiên cười nói: “ Vậy thì rất tốt! “ Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.

Mấy giây đồng hồ sau, điện thoại Bành Bằng liền vang lên.

Bành Bằng vừa cầm lên nghe, quả nhiên chính là giọng nói của Hứa Chí Văn, vội vàng lên tiếng: “ Hứa sở, sao hôm nay lại nhớ tới tôi tới rồi? Mấy ngày nữa tôi còn muốn đi đến bái phỏng ngài đấy, vẫn chưa kịp chúc mừng ngài thăng chức nữa. “

“ Hừ, tôi không chịu nổi Bành trưởng phòng cậu chúc mừng đâu! “ Hứa Chí Văn lạnh lùng hừ một tiếng.

Trong nội tâm Bành Bằng thầm run lên, không biết mình đắc tội Hứa Chí Văn chỗ nào, vội vàng nói: “ Hứa sở, tôi không rõ ý của ngài. “

Hứa Chí Văn vừa mở miệng liền mắng: “ Bành trưởng phòng, cậu không phải rất trâu bò sao? Ngay cả Dương cục trưởng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng dám khiêu chiến, tôi còn không dám khiêu chiến với Dương cục trưởng, luôn phải dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, cậu lại trâu rồi, còn dám khiêu chiến cùng người ta, lá gan của cậu quá lớn đó. “

Sắc mặt Bành Bằng tái nhợt, nói: “ Hứa sở, không thể nào đâu, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy Dương cục trưởng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, làm sao tôi lại xích mích cùng hắn được? “

“ Còn nói không có, vừa mới rồi Dương cục trưởng đã gọi điện thoại trách cứ, nói cậu đứng ở trong Tử Kinh khách sạn, đang êm đẹp vậy mà lại uống rượu phát điên, ngăn Dương cục trưởng người ta lại không cho về. “

Hứa Chí Văn lạnh lùng nói: “ Cậu đang muốn hại chết tôi, đúng không? “

Bành Bằng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhìn nhìn Dương Tử Hiên đang đi ra ngoài, phía sau lưng cảm thấy đầy mồ hôi lạnh chảy ra, hắn nhớ tới, vừa rồi xác thực là Dương Tử Hiên đã gọi điện thoại, thì ra là gọi cho Hứa Chí Văn.

“ Lão Bành, tôi nói cậu đấy, có phải ghét vị trí bỏ dưới mông đít, cảm thấy không đủ thoải mái, có phải đang muốn tôi đề danh cậu lên, điều đi đơn vị quốc thổ các tỉnh Tây Bắc hay không? “ Hứa Chí Văn lạnh lùng nói.

“ Dù sao cậu cũng ghét bỏ vị trí hiện tại rồi, vậy thì thôi đi, cậu cho rằng Ban Kỷ Luật Thanh tra là ngồi không hả? Muốn tra cậu, một cán bộ cấp phó ban nho nhỏ, cần tốn hao bao nhiêu tinh lực hả? “ Hứa Chí Văn quát.

“ Đừng nói là cậu, coi như là Dương Tử Hiên hắn muốn điều tra tôi, cũng chỉ là sự tình một câu thôi, hiện tại tôi cũng đang bị Ban Kỷ Luật Thanh tra làm cho sứt đầu mẻ trán, chờ đợi lo lắng, buổi tối cũng không ngủ ngon giấc, hận không thể đối xử với Dương Tử Hiên như tổ tông, đặt lên bàn thờ cung phụng một phen, để tránh được kiếp nạn lần này đó! “ Hứa Chí Văn nói câu cuối cùng, cổ họng đã có chút khàn khàn.

Lần này Bành Bằng thật đúng là quá sợ hãi, ngay cả nhân vật như Hứa Chí Văn, cũng phải sợ hãi vừa rồi người trẻ tuổi kia, vậy thì mình đắc tội hắn, chẳng phải là chết rồi sao.

Bành Bằng không biết mình cúp điện thoại thế nào, chỉ biết là cúp điện thoại xong, về sau, một đoàn người Dương Tử Hiên đã biến mất không thấy, nhưng mấy câu cuối cùng của Hứa Chí Văn vẫn còn quanh quẩn ở lỗ tai hắn.

“ Cậu cho rằng cái mông của cậu rất sạch sẽ hả? Ban Kỷ Luật Thanh tra muốn tra Bành Bằng cậu thì cực kỳ dễ dàng, tốt nhất là cậu cầu xin mấy lão tổ tông nhà cậu phù hộ, để cậu không bị Dương Tử Hiên ghi hận đi. “

“ Lão Bành, tôi khuyên cậu, lát nữa có lẽ là thành thành thật thật đến nhà, chịu nhận lỗi với Dương cục trưởng, hắn tha thứ cho cậu là tốt nhất, không tha thứ, vậy ít nhất cũng phải lại làm cho hắn không ghi hận cậu. “

Lưu Minh, Mạc Khánh đứng ở một bên nhìn Bành Bằng và Liễu Sơn hồn lìa khỏi xác, cảm thấy hơi kinh ngạc.

“ Lão Bành, thế nào rồi? “ Mạc Khánh đến vỗ vỗ Bành Bằng bả vai hỏi.

Bành Bằng thở dài một tiếng, nói: “ Xảy ra đại sự rồi, người vừa rồi kia thật đúng là thường vụ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và cục trưởng sở giám sát, Dương Tử Hiên. “

Nghĩ tới đây, phẫn nộ trong lòng Bành Bằng dâng lên ào ào, hắn giơ bàn tay lên.

Bốp!

Lại một cái tát rơi vào má phải Bành Thanh.

“ Đều là do con làm hại, hư việc nhiều hơn là thành công, con hại chết bố con rồi, về nhà từ từ suy nghĩ lại đi, chờ mẹ con trở về, lại thu thập con lần nữa! “ Từ lúc Bành Bằng chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên đánh con gái.

Bành Thanh và bọn bạn học cùng Bành Thanh đều ngây ngẩn cả người, đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bành Bằng, người trước đó đã từng rất oai phong!