Đấu Thần

Chương 267




Nguồn: VipVanDan

***

Đăm đăm nhìn chiêu thức có phần điên cuồng của Phong Nhã, cánh tay Lý Dật khẽ rung lên. Đoạn Hồn Nhận quay trở lại, hắn cầm ngược Đoạn Hồn Nhận, thân hình bay vọt lên tiếp chiêu của Phong Nhã.

Ầm—

Hai thân hình một đỏ một tím đâm vào nhau, nguyên khí thiên địa xung quanh tỏa ra như sương mù. Bên trong màn sương mù đó là hai thân hình đang di chuyển với tộc độ cực nhanh không ngừng va đập vào nhau.

Hàng chuồi đòn công kích, hàng loạt những tiếng nổ lớn và vô vàn những tia lửa bắn tóe dường như đã nói lên được mức độ quyết liệt của cuộc chiến.

Uỳnh—

Hai thân hình lại đâm vào nhau lần nữa, tiếng nổ kinh thiên động địa đem theo từng đợt sóng đấu khí cuộn trào ra tứ phía. Mọi sự vật trên mặt đất đều bị thôi bay đi và nát vụn thành cám.

Trong làn sóng đấu khí mạnh mẽ đó, vào khoảnh khắc đâm vào nhau dường như hai bên đã ra đến hàng chục chiêu, rồi nhanh chóng bay lùi ra phía sau.

Hai bên lùi lại về sau, sau khi bàn chân kéo lê để lại trên mặt đất những vệt dài đến mười mấy mét thì mới dừng lại...

- Ha ha, rất tốt! Ngươi quả nhiên có chút bản lĩnh! Tên Cổ Thiên gì đó nhìn bề ngoài có vẻ là cường giả Đấu Giả Đỉnh phong, nhưng so với ngươi thì đúng là đồ vô dụng. Chẳng trách mà ngươi lại có thể ngông nghênh như thế...

Soạt một tiếng, Phong Nhã mở chiếc quạt ra khẽ phe phẩy dường như để che giấu đi sự thảm hại của mình. Một lúc sau hắn cười lạnh, nói với vẻ tán thường.

Lý Dật quay quay Đoạn Hồn Nhận, hơi thở khá gấp gáp. Tên Phong Nhã này đúng là kình địch. Trước đây đù chỉ dựa vào thực lực bản thân thì cũng rất ít khi Lý Dật bị chịu áp lực như bâygiờ.

Phong Nhã xem ra chỉ tương đương Nhất, Nhị Tinh Đấu Sư của con người, nhưng tốc độ và sức mạnh của hắn mạnh hơn rất nhiều so với Đấu Sư cường giả thông thường. Có lẽ hắn có thiên phú đặc thù của Huyết Ma Tộc...

Hơn nữa, sức dẻo dai mà trước nay Lý Dật khá tự hào lại không phát huy được bao nhiều tác dụng trước kẻ không phải người cũng chẳng phải phải quỷ này. Lý Dật có thể cảm nhận được rằng hắn vốn giỏi trong việc giả yếu đánh mạnh, nhưng tên Phong Nhã này, căn bản là không thèm dùng thực lực thật sự mà đánh với hắn...

Nếu không tốc chiến tốc thắng thì chưa biết chừng Lý Dật thật sự không phải là đối thủ của hắn.

Tình hình này dường như Phong Nhã cũng rất rõ ràng, hắn mỉm cười nham hiểm, tay phe phẩy quạt, một luồng đấu khí màu huyết sắc bùng lên trên đó rồi bắn tóe ra bốn phía.

Đấu khí chạm vào bất cứ cái gì dường như đều làm tan rữa nó ra. Nguyên khí thiên địa hình như cũng không chịu nôi mà bắt đầu rang lên dữ dội.

Cùng với sự thay đổi đó, gương mặt khá anh tuấn của Phong Nhã đột nhiên trở nên tà ác, hai con mắt cũng biến thành đỏ quạch.

Ta cho ngươi một cơ hội... Tốc chiến tốc thắng đi, để xem cường giả nhân loại các ngươi mạnh đến mức nào!

Phong Nhã bỗng gập chiếc quạt lại lao về phía Lý Dật. Khóe miệng Phong Nhã kéo đài đến tận mang tai, làn da trắng biến thành trong suốt, chân dẫm mạnh xuống mặt đất, thân hình như một cái bóng màu đỏ lao về phía Lý Dật

Đấu khí màu đỏ bao trùm quanh hắn bỗng biến thành hình một đám mây, rồi dần tạo thành hình một con chim đầu thú kỹ dị.

Trên con thú kỳ dị đó có một uy lực khiến người ta phải kinh hãi, run run mà không phải là do lạnh.

Mắt Lý Dật co lại rồi lầm bầm:

- Cái này chính là Huyết Ảnh Đại Pháp sao? Nhìn thế nào nhìn lại thấy giống con dơi hút máu vậy nhỉ...

Lầm bầm mang theo chút chế giễu, nhưng chế giễu thì chế giễu, sát khí mạnh mẽ đó dù thế nào Lý Dật cũng không dám coi thường.

Đấu khí màu tím trên người hắn bỗng thu lại, một đám đấu khí màu đỏ bao trùm lấy toàn thân Lý Dật, rồi hắn cười:

- Nếu Phong Nhã ngươi không dùng Đấu kỹ thì Lý Dật ta cũng không dùng! Phá!

Lý Dật hét lên. đấu khí toàn thân nhanh chóng tụ lại trên Đoạn Hồn Nhận, ánh sáng chói lòa trên lưỡi dao rồi hắn chém xuống!

- Xoẹt~~

Đấu khí sắc lẹm đem theo hung uy muốn chém hết tất cả chém xuống, nó chưa roi xuống mà mặt đất đã nứt ra những vệt dài.

Rồi tại một lúc nào đó, Đoạn Hồn Nhận với đấu khí màu đỏ đâm thẳng vào con chim đầu thú.

- Uỳnh—

Vào khoảnh khắc hai bên va vào nhau, tiếng nổ vang trời, nguyên khí bị xé tan từng đợt từng đợt đấu khí như những con sóng trên mặt nước tràn về bốn phương tám hướng. Những thứ trên đường đi của nó chỉ cần hơi chạm vào nó thôi là sẽ bị hủy diệt sạch sẽ...

Phong Nhã với vẻ mặt vừa tà ác vừa hiểm độc, tay phải của hắn nắm chặt lấy cán quạt, nhanh chóng thúc động đấu khí trong cơ thể nhưng nó cũng không ngừng run lẩy bẩy. Rõ ràng là hắn cũng không kiên trì được lâu nữa.

Ở bên kia, Lý Dật sắc mặt cũng trắng bệch, hắn ít khi chiến đấu không dựa vào ngoại lực, vì thế lúc này hắn đã bắt đầu cảm thấy tê đại. Hắn biết lúc này hắn và Phong Nhã đọ nhau chỉ là ai chịu đựng được lâu hơn mà thôi!

Mà ở phương diện này ưu thế của hắn không được rõ ràng cho lắm!

Cuộc đọ lực này kéo dài một lúc thì Lý Dật bỗng bật cười lạnh, khóe miệng vẽ nên một đường cong kỳ quái.

- Phừng—

Tay trái vẫn đang thu lại đẳng sau lưng bồng đánh ra đấu khí màu tím trên bàn tay đang chập chờn điện quang.

Đây chính là ưu thế của Lý Dật trong người hắn có hai loại đấu khí có thuộc tính khác nhau, trong trạng thái đọ lực này thì loại đấu khí còn lại vẫn có thể sử dụng.

- Bốp—

Phong Nhã còn chưa kịp phản ứng thì Lý Dật đã đánh một chưởng vào ngực hắn, đấu khí Lôi thuộc tính bắn ra từ lòng bàn tay Lý Dật không hề khách khí đánh thẳng vào thân thể của hắn.

- Phụt—

Dù Phong Nhã có là thiên tài của Huyết Ma Tộc thì trúng phái đòn tấn công này cũng không thể không phụt máu chiếc quạt trong tay bỗng rung mạnh lên.

Chỉ một tích tắc đó Lý Dật thả lòng tay phải, nắm chặt lại thành nắm đấm, đem theo luồng khí tức mạnh mẽ đấm thẳng vào mặt Phong Nhã trong ánh mắt kinh hãi của hắn.

- Bốp~~

Chim thú bốn bề chạy tứ tán. Phong Nhã bắn ra lăn vài vòng trên đất rồi đâm sầm vào một cây đại thụ cách đó vài chục mét không biết sống chết ra sao...

Cảnh tượng này nếu bọn người trong Huyết Ma Tộc mà nhìn thấy thì không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào.

Phải biết rằng thân phận của Phong Nhã trong Huyết Ma Tộc rất cao. Mà Huyết Ma từ trước tới nay luôn dựa vào thực lực để phân cao thấp. Bao năm nay, cường giả nhân loại chết trong tay Phong Nhã có thể nói là không đếm xuể, thật không ngờ hôm nay lại đến lượt hắn.

Lý Dật cười lạnh lùng, hắn rũ rũ tay phải để xua đi cái cảm giác đau đo đấm vào mặt Phong Nhã. Mũi chân khẽ điểm lên mặt đất rồi xuất hiện trước mặt Phong Nhã.

Khụ~ khụ~ khụ~~

Phong Nhã khẽ cựa lật người lên nhưng chỉ vậy thôi khiến hắn ho sặc sụa, có thể thấy lần này hắn bị thương không hề nhẹ.

Lý Dật cười lạnh, tay phải hắn lại vung lên. Đoạn Hồn Nhận bay ra cắm vào cổ Phong Nhã. hắn cười:

- Phong Nhã, ngươi không cần phải làm bộ nữa. Với thể chất của Huyết Ma chút thủ đoạn vừa rồi của ta thì có tác dụng gì cơ chứ...

Phong Nhã sắc mặt đanh lại, rồi lại ho sù sụ lần này đổng máu ho ra còn có vài mẩu thịt. Một lúc sau hắn nuốt nước bọt, giọng khàn đặc:

- Không tệ... ngươi quá nhiên lợi hại. Có điều đây đù sao cũng là địa bàn của Huyết Ma Tộc người ngoài như ngươi... hà hà...

- Bốp—

Chân Lý Dật vung lên khi Phong Nhã còn chưa kịp phản ứng thì Lý Dật đã đá hắn bay đi. Khi rơi xuống đất thì Lý Dật dẫm chân ấn sâu đầu Phong Nhã xuống đất.

Phong Nhã, ngươi đừng có bày trò với ta. Ta biết, năng lực hồi phục của Huyết Ma rất mạnh. Trừ phi đầu lìa khỏi cổ, nếu không thì không thể dễ chết như vậy. Giờ ngươi đang muốn kéo dài thời gian để hồi phục chứ gì?

Lý Dật cười nhạt:

- Nhưng ta không ngu như ngươi nghĩ đâu!

- Á~~

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên Đoạn Hồn Nhận của Lý Dật đã cắm vào lưng Phong Nhã, khi rút ra quả nhiên vết thương từ từ phục hồi lại.

- Quả nhiên...

Lý Dật lại cười lạnh:

- Nhưng ta nghĩ thế này thì ngươi không thể hồi phục được đâu nhỉ?

Lý Dật tung chân đá Phong Nhã bay lên trời rồi quay người đá một phát nữa. Phong Nhã bay lên cành cây. Lý Dật nhặt chiếc quạt Phong Nhã đánh rơi rồi cắm thẳng nó vào ngực Phong Nhã như vậy hắn đã bị đóng đỉnh trên cây.

- Hự...

Hàng loạt sự dày vò khiến gương mặt Phong Nhã nhăn tít một lúc sau hắn cười hung dữ:

- Rất giỏi! Nhân loại, ngươi làm rất tốt... Ta phục rồi! Nói đi rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Nhìn bộ dáng hắn như thế Lý Dật cười nhẹ:

- Không tệ kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Dù là con người hay Huyết Ma thì cũng vậy thôi... Giờ lập tức có thể giết ngươi, nhưng ta sẽ giữ lại cái mạng ngươi. Ngươi đoán thử xem là tại sao?

Phong Nhã cười lạnh:

- Loài người các ngươi chỉ có vậy thôi, chẳng qua là muốn thẩm vẩn tin tức chứ gì... Ngươi còn coi như thông minh. Ta cũng gặp những kẻ không biết sống chết muốn thẩm vấn ta nhưng có kẻ nào bị gậy ông đập lưng ông. Hừ... nhân loại, nhân loại...

- Xoẹt~~

Đoạn Hồn Nhận trong tay Lý Dật lại bay ra lần này nó để lại trên ngực Phong Nhã một vết cắt sâu hoắm, thậm chí còn thoáng thấy được cả nội tạng bên trong.

Sắc mặt Lý Dật không chút thay đổi, chỉ thán nhiên nói:

- Ta khác với những kẻ ngu ngốc kia. Vì thế ngươi không có bất kỹ cơ hội lật ngược ván cờ nào đâu. Nếu muốn sống thì hãy hợp tác tử tế... Nếu tin tưởng, hợp tác với tạ ngươi chắc chắn sẽ không chết...