Đấu Thần

Chương 228




Đả tự: Sided Lovettt

***

- Nhưng chúng ta...

Mạc Húc tức tối.

- Không nhưng nhị gì hết!

Cố Vân nhìn Mạc Húc, chợt vỗ vai hắn:

- Mạc Húc, ngươi cũng là người thông minh, lẽ nào ngươi không nhìn ra rằng hắn hạ nhục Phòng Quân như thế là để chờ ta ra tay, rồi hắn danh chính ngôn thuận giết hết chúng ta? Người như vậy... tâm tính như thế, người cho rằng Bang Thổ Lang nhỏ bé của chúng ta động vào được sao?

- Vậy chuyện của Phòng Quân, hắn bị phế như thế sao?

Mạc Húc nghiến răng nói.

Cố Vân nhìn Phòng Quân rồi cười:

- Xương cốt nửa người đã vỡ vụn, đấu khí lại bị phế... Dù Đấu Thần Điện có đồng ý ra tay thì hắn cũng là phế nhân rồi... Mạc Húc, ngươi nghĩ ta sẽ ra tay vì một phế nhân sao?

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết!

Cố Vận hờ hững:

- Ngươi cũng đừng nói với ta cái nhân tình gì đó. Ngươi cho người đi sắp xếp đi, ta sẽ đi nói với đám Thần Côn kia chữa thương cho Phòng Quân. Rồi người tìm một nơi cho hắn dưỡng già là được rồi... Có điều nếu sau này hắn bị kẻ thù phát hiện thì cũng không liên quan đến chúng ta nữa!

Câu nói này của Cố Vân đã quyết định vận mệnh của Phòng Quân. Với số người mà bao năm nay Phòng Quân đã đắc tội, e là dù có trị khỏi được thương thế, rồi đi nơi nào đó dưỡng lão, nhưng cũng không lâu là sẽ bị người ta lôi ra báo thù thôi...

Có điều, thế lực như Bang Thổ Lang là như vậy, tuyệt đối không nói gì đến tình người, Mạc Húc cũng rất hiểu điều này.

Nhưng hắn và Phòng Quân đã hợp tác nhiều năm, cũng coi như là bạn lâu năm, nghe vậy cũng khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

Không để ý đến sắc mặt của Mạc Húc, Cố Vân cúi đầu nghĩ ngợi một lúc mới vẫy vẫy tay, rồi có một người nhanh chóng đến phía sau lưng hắn.

Hắn nghĩ một lát rồi nói:

- Đến Tổng đàn, bầm báo chuyện về kẻ này với Bang chủ. Nhân vật như vậy tuyệt đối không thể không có bối cảnh... Tình hình Tam Thanh Sơn lúc này phức tạp, không thể vì chuyện này mà xảy ra sai xót!

- Vâng!

Kẻ đó gật đầu rồi vội vàng đi ngay.

Hơi nheo mắt lại, Cố Vân nhìn Phòng Quân, lúc này đã có người chạy lại xử lý vết thương cho hắn.

- Rốt cuộc hắn là kẻ nào? Chiêu vừa rồi mới lạ cổ quái, sao ta chưa bao giờ thấy loại Đấu kỹ như thế? Xem ra Tế Thần Điển lần này thú vị hơn trước đây rồi...

...

Len lỏi trong con đường nhỏ hẹp, hơi thở Lý Dật khá gấp gáp.

Hắn cũng không để ý đến những ánh mắt hơi sợ hãi và nghi hoặc của những kẻ đã vào trước đó, chỉ hơi quét mắt về phía sau.

Rồi hắn cười lạnh, lầm bầm:

- Xem ra Cố Vân cũng khá thông minh, không sai người theo dõi mình. Có điều, chuyện này chắc chắn chưa kết thúc. Tên Cố Vân này không đơn giản đâu! Người như thế, hoặc là bằng hữu, hoặc là giết chết!

Nói rồi hắn lại cười nhạt, quay miếng ngân bài trong tay. Nó to khoảng nửa bàn tay, mặt trước khắc hình đầu sói, mặt sau lại là chữ Lang rồng bay phượng múa.

Tấm ngân bài như vậy, quan sát kỹ cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng chắc chắn với thế lực của Bang Thổ Lang, có lẽ không kẻ nào dám làm giả thứ này.

Cất tấm ngân bài vào Dung Giới, lại lấy ra một bộ áo đen, rồi Lý Dật quét mắt nhìn xung quanh.

Lọt vào tầm mắt là một bình nguyên ở giữa những ngọn núi cao.

Có điều trên bình nguyên này đâu đâu cũng là cây cối, từ xa có thể thấy phía cuối con đường có một nơi quân cư.

- Chắc đây là nơi gọi là Tam Thánh Tiểu Trấn!

Lý Dật cười cười, rồi bước nhanh hơn về phía trước.

Đi được khoảng nửa giờ thì Lý Dật đã bước vào trấn.

Có lẽ vì nhiều năm đều có Tế Thần Điển nên Tam Thánh Tiểu Trấn xếp thành hình chữ "nhất" suốt từ dưới chân núi Tam Thánh Sơn.

Gọi nó là tiểu trận chứ không nói nó nhỏ.

Trên thực tế, diện tích của Tam Thánh Tiểu Trấn này còn lớn hơn rất nhiều thành phố.

Nhưng có lẽ vì không có quy hoạch nên tuy phồn hoa nhưng kiến trúc và đường phố đều rất hỗn loạn.

Thậm chí, tiểu trấn này đến tường bao quanh cơ bản cũng không có.

Dù rằng vì đây là dưới chân núi Tam Thanh Sơn không có thế lực nào dám gây chiến với nơi đây nhưng cũng vì thế mà Đấu Thần Điện cũng không hỏi han đến.

Vì thế mà nơi đây vốn phải là nơi phồn hoa nhất Đế Quốc Thiên Phong nhưng lúc này lại vô cùng hỗn loạn.

Chậm rãi dạo bước trong Tam Thánh Tiểu Trấn, Lý Dật không thể không cảm thán, Tế Thân Điển quả nhiên đã mang lại vô số sức sống cho nơi đây.

Cái khác không nói, chỉ mấy cái nhà nghỉ hắn đi qua đã chật ních người. Hơn nữa chỉ vì một gian phòng mà có người đã động đến tay chân, nhiều người còn có thấy độ ba không quan tâm.

Còn ông chủ, chỉ cần khách chịu bồi thường thiệt hại thì họ có động thủ thế nào là chuyện của họ.

Tình trạng hỗn loạn này khiến Lý Dật chau mày, quá hỗn loạn không phải điều gì hay ho.

Trong tình hình này, muốn tìm hiểu tin tức không khó, Lý Dật chỉ hỏi han một chút đã biết rõ, Tế Thần Điển lần này sẽ diễn ra trong ba ngày nữa.

Giữa trưa ba ngày sau, chỉ cần có Thánh Thư trong tay, thực lực dưới Đấu Vương, chân bước lên bậc thang trên Tam Thanh Sơn là coi như đã chính thức tham gia Tế Thần Huyết Điển.

Còn Tế Thần Điển chính thống thì chẳng có ai quan tâm.

Nói như vậy thật ra cũng có đạo lý của nó, những kẻ đến đây đúng là chẳng có mấy kẻ là tín đồ.

- Ba ngày nữa mới bắt đầu Tế Thần Huyết Điển, còn thời gian, tìm nơi nào dừng chân rồi tìm việc gì đó làm, không nên để mình quá buồn chán...

Nghĩ ngợi một lúc Lý Dật tự nhủ.

Rồi hắn lấy ra tấm ngân bài kia, hỏi một người bất kỳ về Lang Các, rồi nhàn nhã đi về phía đó.

...

Lang Các tọa lạc ở gần chính giữa Tam Thánh Tiểu Trấn. Nghe nói nơi đây sau khi Bang Thổ Lang thành lập, nhiều năm nay đều là nơi hào hoa dùng đón tiếp những người tham gia Tế Thần Điển.

Đương nhiên sự tiếp đãi này không phải không chọn đối tượng. Nghe nói, những người được Bang Thổ Lang tiếp đãi đều là những người đến từ các Đại thế lực hoặc Đại gia tộc, hoặc là những người có bản lĩnh, còn người bình thường muốn ở đây thì e là chưa vào tới nơi đã bị chém chết!

Khi đi đến con phố có Lang Các tọa lạc, Lý Dật khẽ nhíu mày.

Khác với những con phố khác chật ních người là người, con đường này không có mấy bóng người. Thỉnh thoảng có xuất hiện người thì bên cạnh cũng là một đám cao thủ. Thậm chí Lý Dật còn nhận ra, có một kẻ nhìn có vẻ cao ngạo, xung quanh là đám hộ vệ, lại là một Đấu Vương cường giả, chắc chắn là người của Đại thế lực nào đó.

Ngoài những người thỉnh thoảng xuất hiện ra, đa số là thị vệ áo đỏ, xuất hiện ở mọi ngóc ngách trên đường. Lý Dật nhìn là biết chúng cơ bản đều là Đấu Giả Đỉnh phong, thậm chí còn có một vài Đấu Vương ẩn trong đó.

Chắc chắn, nếu mà có kẻ gây chuyện thì không lâu sau hắn sẽ bốc hơi ngay.

Sự xuất hiện của Lý Dật dường như gây nghi hoặc cho đám thị vệ kia nhưng không có ai ra ngăn cản cả.

Khi Lý Dật đi đến giữa đường, một quảng trường rộng lớn hiện ra khiến hắn ngần người.

Quảng trường bao la vô cùng, ít nhất cũng bằng hai cái sân đá bóng giữa quảng trường là các loại xe ngựa lộng lẫy đang đỗ.

Đầu kia của quảng trường là một tòa nhà khá cổ kính, phía trước là một tấm thảm đỏ trải dài, hai bên là hai hàng thi nữ.

Cảnh tượng này khiến Lý Dật ngần ngơ một lúc rồi hắn mới cười nhẹ rồi đi vào.

Bang Thổ Lang quả nhiên không đơn giản, sản nghiệp to thế này đâu phải một bang phái nhỏ bé là kiếm được?

Có điều, đến lúc này Lý Dật lại hơi nghi ngờ, đứng sau Bang Thổ Lang rốt cuộc có phải là Đấu Thần Điện không?

Chậm rãi đến phía trước tòa nhà khổng lồ, phía trước cửa lớn có khá nhiều thị vệ, phía trên cao là một tấm bảng với chữ Lang vô cùng ngạo nghễ.

Giữa cửa là một nữ tử khoảng hơn ba mươi tuổi, dung nhan khá xinh đẹp, đang đứng đó hàm tiếu tiếp đãi người qua kẻ lại. Rất nhiều người nhìn thấy cô ta đều chào hỏi rồi mới đi.

Sau khi quan sát một lúc, Lý Dật từ tốn tiến lại cửa lớn. Thấy Lý Dật, nữ tử kia bỗng quét ánh mắt lên người Lý Dật, rồi đi tới nói khách khí:

- Vị các hạ đây, đây là nơi Bang Thổ Lang tiếp đãi khách quý, không biết các hạ có lệnh bài hay không?

Lý Dật mỉm cười nhìn người nữ tử đó. Cô ta khá điệu đà, mặc một chiếc áo giống như loại Sườn Xám mà kiếp trước Lý Dật thấy. Nhưng phía trước ngực lại là một hình trái tim để lồ lộ ra một khe ngực sâu. Thân hình cô ta thon thả, dường như cao bằng Lý Dật, phía bên cạnh hông có một dải băng thả dài đến đùi.

Lướt nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ tử này một cái, Lý Dật lấy ra tấm ngân bài rồi ném ra.

Cô ta bắt lấy, nhìn rồi cười điệu:

- Ta là Hộ pháp Bang Thổ Lang, Đường Huệ... Ha ha, nhìn các hạ có vẻ lạ, có lẽ là lần đầu tiên tham gia Tế Thần Điển phải không? Không biết quý danh của các hạ là gì?

Lý Dật nghĩ một chút, việc này cũng chẳng việc gì phải che giấu, hắn cười:

- Lý Dật, vô danh tiểu bối mà thôi, đúng là ta lần đầu tiên tham gia Tế Thần Điển, để Đường Hộ pháp chế cười rồi!

- Ha ha... Lý Dật, cái tên hay lắm!

Ánh mắt Đường Huệ có vẻ hoài nghi, rõ ràng là cô ta chưa từng nghe thấy cái tên này, nhưng cô ta vẫn hàm tiếu như cũ:

- Các hạ cũng nói đùa rồi! Vô danh tiều bối làm sao vào được Lang Các của bọn ta? Ta nghĩ tấm ngân bài này còn là do tên tiểu quỷ Cố Vân đưa ấy chứ... ha ha...

Với cái kiểu trả lời nửa vời này Lý Dật chẳng có cảm giác gì, hắn chỉ khẽ gật đầu:

- Đúng là do Cố Bang chủ đưa ta... Có điều, Đường Hộ pháp, lẽ nào vào Lang Các ở còn phải báo cáo về gia môn?

- Ha ha, các hạ nói đùa rồi! Bang Thổ Lang bọn ta không có quy tắc phiền nhiễu như thế đâu, ha ha...

Đường Huệ cười.

- Nếu vậy thì ta có thể vào chưa?

Lý Dật cũng tươi cười.

- Đương nhiên rồi, sau khi vào sẽ có người sắp xếp cho các hạ... Hơn nữa mấy ngày này, Lang Các còn tổ chức nhiều hoạt động, chắc các hạ sẽ thấy hứng thú! Vậy, mời!

Nói rồi, Đường Huệ tránh sang một bên để Lý Dật đi vào trong.

Lý Dật cười nhẹ rồi bước vào. Nhưng đúng lúc đó đằng sau bỗng vang lên một tiếng hô:

- Đế Đô Diệp Gia, Diệp Khinh Vũ Tiểu thư và Miêu Khả Khách khanh Trưởng lão tới!