Đấu Thần

Chương 227




Đả tự: Sided Lovettt

***

- Keng!!

Đao ảnh và tấm màn đấu khí đâm vào nhau tạo ra vô số ánh lửa, lúc này rất nhiều người đã nhìn thấy khi Lý Dật ra tay, thứ binh khí kỳ quái mà hắn cầm cũng bay ra.

Đấu khí hai bên va chạm, lập tức hình thành nên một làn sóng năng lượng đấu khí lan tỏa ra xung quanh.

Những nơi bị sóng đấu khí chạm tới, mặt đất đều bị nứt ra, uy lực của hai người này thật khủng khiếp.

- Hây!

Phòng Quản lùi nhanh vài bước, sự tiếp xúc vừa rồi khiến hắn biết rằng thực lực của Lý Dật không hề thấp hơn hắn.

- Có chút bản lĩnh đấy!

Phòng Quân rủa, từ từ giơ ngang thanh đao ra trước ngực.

Lý Dật thì tay phải khẽ rung lên, Đoạn Hồn Nhận lúc nãy bay ra đã quay trở lại ống tay áo, hắn nữa cười nửa không nhìn Phòng Quân, thở dài:

- Nếu đây chính là bản lĩnh của ngươi thì mau mau cút đi thì tốt hơn đấy!

- Đừng có tưởng đỡ được một chiêu đã là giỏi!

Phòng Quân cười lạnh lùng, thanh đao lại quay vòng trên tay, một thanh đao bỗng chốc biến ra vô số đao ảnh, cùng với động tác của hắn ngày càng dày đặc hơn.

Thứ đấu khí màu máu ẩn hiện trên lưỡi đao hắn lúc này đã trào ra như thủy triều, đấu khí hình thành nên một thứ như vòi rồng bao quanh lấy lưỡi đao của Phòng Quân. Phòng Quân bay lên cao rồi chém mạnh đao xuống!

- Chết đi tiểu tử! Đỡ chiêu của ta đây! Cuồng Phong Bạo Liệt Trảm!

- Khá thú vị...

Lý Dật giơ tay phải ra lượn vòng phía trước, một luồng đấu khí kỳ dị dần dần xuất hiện và xoay tròn theo tay hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn thanh đao đang chém xuống, mép nhếch lên cười lạnh:

- Nếu ngươi đã muốn mạng của ta như vậy thì đừng trách ta! Hồi Phong Chưởng! Giảo Kình!

Trong đầu Lý Dật vang lên tiếng hét, bàn tay hắn đánh lên lưỡi đao của Phòng Quân...

- Hự...

Một âm thanh cổ quái vang lên, thân hình cả hai đường như đông cứng lại.

Cái vòi rồng đấu khí trên lưỡi đao Phòng Quản dường như chui hoàn toàn vào người Lý Dật, ống tay áo phải của Lý Dật bỗng chốc nát vụn thành từng mảnh!

Cảnh này khiến những người quan sát xung quanh dường như tim nhảy lên cả cổ họng không biết có bao nhiêu kẻ đều mở to mắt muốn nhìn rõ tiếp tục sẽ có chuyện gì xảy ra.

Dù gì những kẻ này cũng vài phần nhãn lực đương nhiên là biết tình thế kỳ lạ này sẽ không kéo dài được bao lâu.

- Người này chẳng qua cũng chỉ vậy thôi... Nhưng sao hắn lại không dùng vũ khí mà lại đỡ bằng tay không như thế? Phải biết là chiêu Cuồng Phong Bạo Liệt Trảm của của Phòng Quân đến ta cũng phải cẩn thận... Hình như có gì đó kỳ lạ...

Nhìn cảnh này Cố Vân có cảm giác cổ quái.

Thân hình hai người trong trận chiến vẫn đông cứng như vậy, có điều trên cánh tay phải Lý Dật có chút đấu khí tràn ra, cảm giác như đấu khí chui vào người lúc nãy đang sắp phát nổ.

Thấy vậy Phòng Quân cười dữ dằn.

Nhưng hắn chưa kịp thu lại nụ cười thì thấy ánh mắt Lý Dật lóe lên sự sắc lạnh, giọng nói trầm vang lên:

- Lục Tinh Đấu Sư cũng chỉ có vậy thôi!

Dứt lời, bàn tay đang mở của Lý Dật bỗng nắm lại một đạo đấu khí tràn ra như cuồng triều...

- Hồi Phong Chưởng! Giảo Kình! Phá! Phá! Phá!

- Rắc...

Một luồng khí kình hình xoáy men theo thanh đạo Phòng Quân lan tỏa ra. Thanh đao vốn được rèn tỉ mỉ bằng thứ thép tốt lúc này bỗng rung lên rồi nhanh chóng cong xoắn lại như cái bánh quây. Phòng Quân còn chưa kịp phản ứng thì đã cuốn đến ngón tay hắn rồi bàn tay, cổ tay, cánh tay, cuối cùng xương cốt vỡ vụn...

- Á... a...

Kếu lên thảm thiết, Phòng Quân phụt máu tươi, thân hình bay vèo ra sau đâm sầm vào một vách núi, máu tươi tràn trề quanh miệng...

Tay trái Phòng Quân ấn lên vai phải, hắn đã cảm nhận rõ ràng là toàn bộ cánh tay phải của hắn đã bị phế! Kinh mạch đau đớn vô cùng, rõ ràng đây không đơn giản chỉ là bị thương đến da thịt!

Hắn nhìn Lý Dật với ánh mắt không thể tin nổi, một lúc sau nghiến răng thốt ra vài chữ từ kẽ răng:

- Giỏi... rất giỏi... người giỏi lắm!

- Phụt!!

Lý Dật vụt qua như một tia chớp, nháy mắt đã ở trước mặt Phòng Quân, đá hắn bay đi, đến khi hắn rơi xuống đất lần nữa thì một chân Lý Dật cứ thế dẫm lên đầu hắn.

- Bốp!

Phòng Quân vừa ngóc đầu lên một chút đã bị Lý Dật dẫm mạnh xuống, cái mũi cao trên gương mặt vốn khá anh tuấn lúc này không biết đã gãy bao nhiêu lần rồi.

Nếu không phải Lý Dật cố tình không dùng đấu khí thì e là cái đầu Phòng Quản lúc này đã thành quả dưa hấu rồi.

- Bốp!

Lại dẫm thêm cái nữa, lúc này Lý Dật dẫm cái đầu của Phòng Quân xuống đất rồi mũi chân dí dí ấn đầu Phòng Quản lún từng chút từng chút một xuống bùn đất..

Sự việc ngoài dự tính này khiến ai nhìn cũng phải run rẩy!

Yên lặng!

Không khí yên tĩnh đến kỳ quái! Thấy Lý Dật đánh bại Mạc Húc luôn ngông ngênh, rồi lại đánh bại Phòng Quân, mọi người cũng không kinh ngạc là mấy!

Khiến mọi người kinh hoàng là chuyện sau đó!

Lúc nãy, Mạc Húc chỉ một chiêu đã bại tuy khiến người ta kinh ngạc nhưng không bị ngược đãi gì, cùng lắm cũng chỉ là bị một phát tát! Những Phòng Quản lúc này thì bị ăn một đống bùn...

Huống hồ, lúc này còn có Cố Vân ở đây!

Hắc y nhân này thật sự không sợ chọc giận Bang Thổ Lang sao? Hay là hắn có chỗ dựa gì nên không sợ?

Còn chuyện Đấu kỹ mạnh nhất của Phòng Quân cũng không động được móng tay Lý Dật thì dường như không ai chú ý nữa.

Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, Lý Dật dẫm chân một lúc lâu dường như mới thỏa mãn, chầm chậm nhấc chân lên, để đầu Phòng Quân có thể lộ ra khỏi mặt đất, không đến nỗi tắc thở mà chết.

Phòng Quân lúc này gương mặt đã không còn hình người nữa, nhưng thân là Đấu Sư cường giả, trong tình trạng này hắn không ngất đi được.

Sự tĩnh lặng càng khiến cảm nhận được đủ mọi loại ánh mắt cổ quái đang nhìn mình. Vị Hộ pháp Phòng Quân này chỉ hận một nỗi không thể cắn Lý Dật một phát chết tươi!

- Tiểu tử, ngươi...

- Bốp!

Chưa nói hết câu thì Lý Dật lại đạp mạnh một cái, đầu đập xuống đất, trước mắt Phòng Quân sao trăng lại bay tứ tung mặt dính đầy đất bùn.

Đá xong Lý Dật cười nhẹ, đập đập tay nói:

- Phòng Hộ pháp... ngươi thấy hôm nay người có cách nào mà giữ ta lại không?

- Tiểu tử... Bang Thổ Lang chúng ta...

- Bốp!

Lại một cái đạp nữa, dường như Lý Dật thấy đạp cũng chán rồi, hắn đá một cái, thân hình Phòng Quân nhồm lên một chút, rồi lại một cước đá trúng xương sườn bên trái Phòng Quân.

- Rắc...

Tiếng xương đứt gãy vang lên, ngực Phòng Quân lại lún xuống một mảng máu tươi lại phun ra, nhưng hắn cũng rất đáng nể, đến lúc này mà không hề kêu một tiếng.

Nhưng như thế không có nghĩa là Lý Dật sẽ tha cho hắn.

Lại dẫm chân lên huyệt thái dương của Phòng Quân, Lý Dật thở dài:

- Thế này đi Phòng Hộ pháp... Con người ta có một ưu điểm, đó là dù là người mình hay kẻ địch ta đều cho hắn cơ hội nhận lỗi... Ta vốn có thể giết ngươi, nhưng ta là người nhân từ, đến con kiến cũng chưa giết bao giờ, vì thế ta cũng không muốn phá giới giết ngươi! Do vậy, chỉ cần ngươi quỳ xuống khấu đầu ba cái là ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, người thấy sao?

Phòng Quân chỉ cười lạnh lùng:

- Ta nhổ vào...

- Bộp bộp bộp...

Lý Dật vỗ tay, thở dài:

- Không ngờ Phòng Hộ pháp cũng là cứng rắn vậy! Nói thực là ta rất khâm phục những người như ngươi! Thôi vậy, ngươi không muốn ta cũng không ép! Chỉ có điều, ta cũng sẽ không để mình có thêm một kẻ thù, tránh sau này bị ngươi cắn bất cứ lúc nào. Vì thế, Phòng Hộ pháp, xin lỗi nhé!

Dứt lời, Lý Dật có chân lên rồi đạp nhanh xuống lần này là nhằm vào đan điền khí hải của Phòng Quân.

- Phụt~~

Phòng Quân phụt máu, sắc mặt tái mét đầy căm phẫn:

- Tiểu tử! Ta nhất định... nhất định...

Nhưng Lý Dật làm như không nhìn thấy gì hết, quay người lại nói với Cố Vân vẫn im lặng từ nãy, cung tay cười nói:

- Cố Bang chủ, giờ ta có thể đi chưa?

Sắc mặt Cố Vân hòa nhã một cách khó tả, hắn cười nhẹ:

- Nếu ân oán giữa các hạ và Phòng Quân đã giải quyết xong thì các hạ tự nhiên!

Nói đến đây, Cố Vân khẽ vỗ tay, một tấm ngân bài xuất hiện trong tay hắn. Cố Vân cười:

- Các ha, hiện tại dưới chân núi Tam Thánh Sơn lúc này người đồng rất phức tạp. Người muốn tìm chỗ ở e là không dễ, nhưng Bang Thổ Lang bọn ta có chuẩn bị chỗ dừng chân cho khách quý. Nếu ngươi không ngại thì có thể đến Lang Các ở trong Tam Thánh Tiểu Trấn... Ha ha, coi như là lời xin lỗi của Cố mỗ!

Nói rồi Cố Vân ném tấm ngân bài cho Lý Dật.

Lý Dật bắt lấy, ánh mắt quét qua Cố Vân cao thâm khó dò, rồi khẽ gật đầu:

- Nếu vậy thì xin đa tạ Cố Bang chủ!

Dứt lời, hắn đi thẳng không quay đầu lại.

Mãi đến khi bóng dáng Lý Dật đã khuất hẳn, mọi người vẫn im lặng như thế, một lúc lâu sau thì Mạc Húc chen ra, vội vàng đến bên Phòng Quân nằm mềm nhũn trên đất, ấn tay lên kinh mạch Phòng Quân, một lúc sau thì mặt Mạc Húc tái mét.

Mạc Húc mặt mày xám ngoét tiến lại chỗ Cố Vân:

- Cố... Phó Bang chủ... Phòng Quân... đấu khí của hắn đã bị phế rồi!

Cố Vân chỉ nheo mắt lại, bình thản nói:

- Ta biết lâu rồi!

Thấy thần sắc Cố Vân như vậy, Mạc Húc nghiến răng nói nhỏ:

- Phó Bang chủ, tên đó ngông cuồng như vậy, trước mặt bao nhiêu người sỉ nhục Hộ pháp của Bang Thổ Lang chúng ta, rồi lại còn phế đấu khí của hắn! Từ giờ Bát Đại Hộ Pháp Bang Thổ Lang chỉ còn có bảy người! Chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ qua sao?

- Vậy người thấy thế nào? Lẽ nào chúng ta còn phải báo thù cho Phòng Quân?

Cố Vân nửa cười nửa như không:

- Lẽ nào người quên là ta đã nói đây là việc riêng của Phòng Quân, không liên quan gì đến Bang Thổ Lang chúng ta!