Đấu Thần

Chương 223




Đả tự: Sided Lovettt

***

Một bóng người chui ra từ một bên Vạn Triều Thành, sau khi khẽ điểm chân trên đất, lưỡng lự một lát rồi tiếp tục di chuyển về hướng đông nam.

Chỉ một lúc sau, thân ảnh đó đã biến mất trong những dãy núi cao.

Sau khi bóng dáng đó biến mất thì có hai bóng người khác chầm chậm hạ xuống từ trên không trung, đáp xuống đúng chỗ kẻ kia vừa dừng lại.

Trên gương mặt xuất hiện sự lo lắng hiếm thấy, ánh mắt cô dừng lại ở hướng mà Lý Dật vừa rời đi, một lúc sau thở dài:

- Không biết lần này hắn đi bao lâu... Ta cũng không thể ở lại Vạn Triều Thành lâu nữa. Ở Học viện đã có tin, chưa biết chừng ta phải trở lại Học viện rồi!

Cung Vô Song ở bên cạnh dường như cười không thành tiếng:

- Lý Băng tỷ tỷ yên tâm, tuy trước nay hắn làm việc không có tính toán mấy nhưng ta nghĩ nếu hắn biết tỷ tỷ lại trở về Học viện La Lan thì chắc sẽ chạy đến thăm tỷ thôi!

Lý Băng lắc lắc đầu:

- Học viện La Lan cách Đế Quốc Thiên Phong đâu chỉ có vạn dặm? Dù hắn có muốn đi gặp ta...

Nói đến đây thì cô lại thở dài.

Cung Vô Song thì dường như không biết phải an ủi thế nào, cũng chỉ khẽ lắc đầu, nhìn về phía trước.

- Tiểu khốn nạn à, ngươi đừng có xảy ra chuyện gì!

...

Tam Thánh Sơm ở khu vực trung tâm Đế Quốc Thiên Phong cách Đế Đô Phong Thành không xa.

Nhưng ở địa vực này lại có vài quy tắc đặc biệt.

Tuy Tam Thánh Sơn nằm trong Đế Quốc Thiên Phong nhưng Hoàng thất Thiên Phong lại không thể quản lý được nơi đây.

Nguyên nhân không là gì khác mà chính là vì Thiên Phong Điện của Đấu Thần Điện tọa lạc trên Tam Thánh Sơn.

Tuy đây chỉ là một Phân điện của Đấu Thần Điện nhưng nghe nói lại tập hợp một lực lượng rất mạnh. Trong truyền thuyết, dù là Thiên Phong Thất Hoàng cùng ra tay thì cũng chưa chắc đã phá vỡ được lớp phòng ngự của nơi đó.

Nếu Hoàng thất muốn dùng quân đội bình thường công phá nơi đó là tuyệt đối không thể.

Nghe nói, Thiên Phong Điện tọa lạc trên Tam Thánh Sơn cũng rất nhiều năm rồi, nhưng lâu nay, dù là Hoàng quyền thay đổi, chư hầu chinh chiến thì cũng chưa có một thế lực nào dám thò tay tới Tam Thánh Sơn.

Chỉ vì bất cứ kẻ nào từng có ý nghĩ đó thì đều đã bị tan thành tro bụi rồi!

Đấu Thần Điện có thế lực như vậy ở Đế Quốc Thiên Phong không phải chỉ dựa vào việc xây vài cái Thánh Đường ở mỗi thành phố. Nếu không thì vị đứng đầu Hoàng thất Thiên Phong lẽ nào lại để một phiền phức lớn như vậy tồn tại trong lãnh thổ Đế Quốc mình?

Tế Thần Điển của Đấu Thần Điện nghe tên là biết ý nghĩa, đương nhiên là đại điện tế bái Chư Thiên Đấu Thần rồi. Mà Đấu Thần, chính là những con người trong truyền thuyết tu luyện đến tuyệt đỉnh. Họ có sinh mệnh gần như vô hạn, thậm chí có uy năng khai thiên lập địa, mà những nhân vật đạt đến cảnh giới đó nhất loạt đều được Đấu Thần Điện cung phụng.

Tế Thần Điển của Đấu Thần Điện nghe nói là được tổ chức mỗi năm một lần. Hơn nữa, trong ngày diễn ra Tế Thần Điển, mọi toàn bộ phận điện của Đấu Thần Điện trên cả đại toàn Đại lục Đẩu Thần đều cùng tổ chức một hoạt động.

Hoạt động này có một cái tên ngầm là Tế Thần Huyết Điển.

Phải biết là Đấu Thần Điện là thế lực tuyệt đỉnh, các loại Công pháp và Đấu kỹ bí truyền đương nhiên là hấp dẫn vô số người. Nhưng Đấu Thần Điện lại chưa bao giờ chủ động lựa chọn người có thể vào Đấu Thần Điện. Phàm là người muốn vào Đấu Thần Điện, dù có thân phận gì, địa vị ra sao đều phải ngoan ngoãn tham gia Đấu Thần Huyết Điển. Những người có thể trở về từ Đấu Thần Huyết Điền nhất loạt đều có thể vào Đấu Thần Điện...

Trong truyền thuyết, Đấu Thần Huyết Điển, bách tử vô sỉnh, những kẻ tham gia Đấu Thần Huyết Điền, một trăm người chưa chắc có được một người sống trở về.

Mà những kẻ tham gia Đấu Thần Huyết Điển có ai là không có bản lĩnh? Vậy thì những người có thể sống qua được Đấu Thần Huyết Điên đương nhiên là thiên tài trong thiên tài.

Nghe nói, cách lựa chọn người này của Đấu Thần Điện tuy mang mùi máu tanh nhưng chính vì thế mà thể lực duy trì Đấu Thần Điện thì có mạnh lên chứ không yểu đi.

Nghìn vạn năm nay trên Đại lục Đấu Thần có biết bao nhiêu thế lực mạnh rồi lại yếu, chỉ có Đấu Thần Điện là luôn ở vị trí đứng đầu, phải nói rằng công lao của Đấu Thần Huyết Điển là không thể phủ nhận.

Tuy là vậy nhưng trên cái Đại lục Đấu Thần cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn thì chuyện như Đấu Thần Huyết Điển dường như lại có sức mê hoặc mà không ai cưỡng lại nồi.

Nguyên nhân không phải gì khác, chính là nếu thành công vào được Đấu Thần Điện, không những quyền cao chức trọng mà vô số Công pháp và Đấu kỹ trong Đấu Thần Điện đều được tùy ý tu luyện. Điều này tốt hơn ngàn lần việc hàng ngày liều mạng chỉ vì một cái Công pháp hay Đấu kỹ!

Chỉ có điều, tuy Đấu Thần Huyết Điển hấp dẫn nhưng không phải ai cũng có thể tham gia. Chỉ khi được sự tiến cử của Thánh Đường các nơi, nhận được cái gọi là Thánh Thư thì mới có tư cách tham gia Đấu Thần Huyết Điền.

Nhưng Thánh Thư lại không ghi tên, cũng có nghĩa là dù ai trong tay cứ có Thánh Thư, thực lực dưới Đấu Sư là đều có thể tham gia Đấu Thần Huyết Điền.

Vì thế, mỗi năm khi có Đấu Thần Huyết Điển, bên dưới Tam Thánh Sơn lại tụ tập các nhân vật tam lưu cửu giáo. Ngoài những người bản thân được tham gia Đấu Thần Huyết Điện ra còn có vô số kẻ có mục đích khác.

Ví dụ như bán Thánh Thư hay chặn đường cướp bóc.

Những chuyện như vậy xưa như trái đất!

Mà những chuyện vốn không thể tha thứ tại thời điểm đặc biệt này, vì vô số lý do mà Đấu Thần Điện chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cũng vì thế mà mỗi khi có Đấu Thần Huyết Điển là bên dưới Tam Thanh Sơn lại là nơi hỗn loạn và tanh mùi máu tươi nhất.

Vào ngày này, các cường giả đến từ mọi nơi trên Đế Quốc ai nấy cũng hét lớn rao hàng các loại âm thanh hội tụ lại thành một đợt sóng âm thanh gần như xuyên thấu lên mấy tầng mây.

Trong sự hỗn loạn này thỉnh thoảng có người gặp phải kẻ thù, cũng không nói nhiều lập tức tạo ra một trận chiến đẫm máu.

Thỉnh thoảng có kẻ bị lộ, khiến kẻ khác biết mình có Thánh Thư, vậy là không đến một giây, hắn lập tức bị nhấn chìm trong một đồng người, nói cách khác, đó là một trận đại sát giới.

Trong lúc hỗn loạn đó, mặt kia của Tam Thanh Sơn, trong một dãy núi, bỗng có một bóng người chạy vụt ra, dừng lại trên một tảng đá lớn bên đường.

Khi bóng người đó cúi người xuống thì gương mặt rõ ràng đã sũng ra.

Bóng người đột ngột xuất hiện này đương nhiên là Lý Dật. Mười mấy ngày nay hắn dồn hết sức để đi thì mới đến đây nhanh như vậy, suốt dọc đường cũng không biết đã giải quyết được bao nhiêu ma thú chặn đường nữa.

Nếu không Vạn Triều Thành cách Tam Thanh Sơn ít nhất cũng mấy nghìn dặm lẽ nào lại đến dễ dàng như vậy?

Đứng trên tảng đá lớn, Lý Dật dời ánh mắt từ đám người sang ngọn núi Tam Thanh Sơn cách đó không xa.

Tam Thánh Sơn là một dãy núi khá kỳ quái, dường như là ngọn núi bỗng nhiên xuất hiện trên một bình nguyên vậy.

Tuy núi có tên là Tam Thánh nhưng đỉnh núi trơn nhẵn, cũng chẳng có ba ngọn, nhìn từ xa thì đâu đâu cũng là vách núi dựng đứng.

Nhưng từ lưng chừng núi trở lên thì mơ hồ nhìn được có ba tòa Thánh Điện lớn phân ra ở sườn núi, đỉnh núi và ở giữa hai vị trí đó.

Thông đến ba nơi này chỉ có một lối bậc thang hai bên là vách núi, dù nhìn thế nào thì đây cũng là nơi cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng ở nơi như vậy, trên đỉnh núi dường như lại có những đám mây đầy màu sắc đang lững lờ trôi. Lý Dật hiểu rõ, đấy là hiện tượng do nguyên khí trời đất ngưng tụ mật độ cao tạo ra. Cái khác không nói, chỉ một điểm nguyên khí trời đất dày đặc, nơi đây đã là địa điểm tốt nhất cho tu luyện rồi.

- Xem ra ta không đến muộn. Không biết mấy ngày nữa là Đấu Thần Huyết Điển...

Cảm giác kinh ngạc dần mất đi, Lý Dật lắc đầu thở dài.

Rồi hắn lại nhìn đám người đông nghịt dưới kia, lấy ra từ trong Dung Giới một bộ áo đen mặc vào, nhảy xuống khỏi tảng đá rồi hòa vào dòng người.

Nhập vào dòng người, Lý Dật chau mày, đủ mọi loại tạp âm đan xen nhau khiến người ta muốn đau đầu chóng mặt. Nhưng hắn cũng chẳng có cách nào ngoài việc chịu đựng.

- Khốn kiếp! Sao năm nay lại có vẻ nhiều người hơn năm ngoái vậ? Cũng không biết trong đám này liệu có được một trăm kẻ có thể lên đến Tam Thánh Sơn không?

- Một trăm? Ngươi đùa à? Năm ngoái chỉ có hơn ba mươi người thôi!

- Cái gì? Năm ngoái không phải cả Đế Quốc Thiên Phong có gần một nghìn suất sao? Sao lại chỉ có mấy người như vậy?

- Các ngươi thì biết cái gì? Có rất nhiều người có được Thánh Thư là bán! Nhiều kẻ còn tưởng có được Thánh Thư là hắn thành thiên hạ đệ nhất, kết quả chạy ngốc nghếch chạy đến dưới chân núi Tam Thanh Sơn, chưa đến một ngày đã lộ, bị người ta chém tan xác, Thánh Thư cũng bị cướp. Hơn ba mươi kẻ lên được Tam Thanh Sơn, ngoài một hai kẻ thông minh kiệm lời, thực lực biến thái ra thì đa phần đều là có trưởng bối trong gia tộc đưa đến, không kẻ nào hạ thủ với hắn thì mới sống được mà lên núi.

- Nói ra thì nhiều người cướp Thánh Thư thế làm gì? Có rất nhiều người đã có thực lực Đấu Sư làm gì có tư cách lên Tam Thánh Sơn cướp thì có tác dụng gì?

- Thế là ngươi không biết rồi. Thánh Thư dù mình không dùng được nhưng có thể giữ lại cho người đời sau! Hơn nữa, dù không muốn giữ lại, tùy ý bán ở Đấu Giả Tràng cũng được đến hàng vạn kim tệ...

- Hứ, ngươi còn nói ta không biết, chẳng lẽ ngươi không biết thu thập được một số lượng Thánh Thứ nhất định là có thể đến các thế lực lớn trao đổi sao? Ví dụ như Bang Thổ Lang gì đó, năm ngoái cướp được gần trăm Thánh Thư, đến Đế Đô đổi được vài quyền công pháp Đấu kỹ, kết quả năm nay thế lực của chúng tăng mạnh! Cũng không biết năm nay có bao nhiêu kẻ gặp tai ương vì chúng nữa!

- Hê, ngươi sợ gì? Bang Thổ Lang có ác thế nào thì trên người chúng ta cũng chẳng có Thánh Thư, chúng cũng chẳng làm gì chúng ta, đúng không nào?

- Nhắc đến cái này, ngươi không có Thánh Thư thì chạy đến Tam Thanh Sơn làm gì?

- Hề, còn không phải mấy cái cơ duyên đó, nếu may mắn gặp được một quyển Thánh Thư thì lão tử có thể lên Tam Thánh Sơn tìm vận may. Nếu có thể vào thì cả đời liều một lần này! Nếu sống trở ra được thì lão tử sẽ thành người của Đấu Thần Điện, chưa biết chừng đến xì hơi cũng thơm ấy chứ!

- Hê hê, dựa vào ngươi sao? Muốn tìm vận may ở đây sao? Cơ may không lớn đâu!

- Dù không lớn, nhưng chẳng lẽ không được đến góp vui sao?

Những tiếng nói như vậy tuy chối tại nhưng cũng lộ ra được một vài thông tin giúp Lý Dật hiểu được tình hình của mình hơn.

Dường như Thánh Thư trên người mình là cái duy nhất để mình có thể lên Tam Thánh Sơn, đồng thời cũng là căn nguyên của tai họa!

Cũng may mình cần thận đã giấu nó trong Dung Giới, nếu không chưa biết chừng có thể gây đại họa...

Nghĩ đến đây Lý Dật bất giác cười khổ.

Thủ đoạn của Đấu Thần Điện quả nhiên vô địch, chúng mặc kệ tình hình này, có lẽ cũng là một sự thử thách với những người cầm trong tay Thánh Thư?

Có rất nhiều kẻ ở đây đã để cho Đấu Thần Điện lợi dụng mà không biết!