Đại Minh Vương Hầu

Chương 200: Kiêu hùng chí




Nam nhân cùng nữ nhân cùng một chỗ, rất khó không có suy nghĩ mập mờ, bị khác giới hấp dẫn là bản tính của con người, dù là nam nhân hay nữ nhân, dù hiện đại hay hiện đại.

Đây là một loại tình cảm tự nhiên, không có xung đột lợi ích, không có lục đục với nhau, hoàn toàn là thiên tính thúc đẩy, nam cùng nữ hấp dẫn tự nhiên, mỗi người trong đời đều đã có một hoặc một vài đoạn tình cảm như thế.

Tiêu Phàm đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhìn vào Trương Hồng Kiều trong lòng hắn đột nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện cũ, hắn nhớ tới kiếp trước, một năm kia, hắn mười bảy tuổi, nàng cũng mười bảy tuổi...

Được rồi, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm hiện tại trong phòng khách chỉ có hai người, cô nam quả nữ chung một phòng, nam anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, tay nắm trọng quyền triều đình, quả thực phù hợp với lý tưởng toàn bộ nữ tính trong thiên hạ.

Nữ xinh đẹp động lòng người, mỗi cái nhấc tay giơ chân đều quyến rũ phong tình.

Ai nhìn thấy hai người trong phòng khách đều nói bọn họ là một đôi, hoàn mĩ như trong tranh.

Chỉ tiếc Tiêu Phàm trong lòng rõ ràng, hắn và Trương Hồng Kiều không hoàn mĩ như thế.

Tiêu Phàm chưa lúc nào quên, nữ nhân này là Chu Lệ đưa cho hắn, lai lịch của nàng rất đáng hoài nghi, nàng mang sứ mệnh gì của Chu Lệ, tiếp cận mình có mục đích gì, Tiêu Phàm không rõ lắm, đối với Trương Hồng Kiều hắn vẫn duy trì cảnh giác cao độ.

Phòng khách rất lặng lẽ, Tiêu Phàm rất muốn trực tiếp làm hỏi nàng đến có mục đích gì, nhưng lời đến miệng lại nhịn xuống. Nữ nhân nếu không muốn nói thì làm gì cũng không có kết quả, còn đã muốn nói thì chặn miệng cũng không được.

Trương Hồng Kiều thỉnh thoảng liếc Tiêu Phàm, sóng mắt như thu thủy, hàm răng trắng noãn khẽ cắn môi dưới, ai oán mê người.

Tiêu Phàm thấy thế miệng khô lưỡi đắng, chật vật nuốt nước miếng một cái.

Chính nhân quân tử không phải thái giám, ai chẳng yêu mĩ nhân, nghiêm chỉnh đến mấy gặp đại mĩ nữ chẳng ưng....

Trương Hồng Kiều khẽ lên tiếng:
- Tiêu đại nhân, ta có phải rất khó nhìn?

- Đương nhiên là không, Hồng Kiều cô nương có thể nói là quốc sắc thiên hương, sao lại khó coi chứ?

- Hay là Tiêu đại nhân ánh mắt cao, không thèm để ý đến ta?

Tiêu Phàm rất thành khẩn nói:
- Hồng Kiều cô nương tự coi nhẹ mình, tin tưởng ta, chỉ cần người chưa chết nhìn ngươi đều thấy tim đập nhanh...

Trương Hồng Kiều vẻ mặt có vẻ ủy khuất, nàng cúi thấp đầu buồn bã nói:
- Thế vì sao đại nhân khinh thường không thèm nhìn ta?

- Tổ quốc chưa thống nhất, tâm tình rất buồn bực, không có tâm tư nói chuyện yêu đương...

Trương Hồng Kiều: "... ..."

- Được rồi, thật ra là bởi vì ta trong nhà đã có hiền thê, thật sự không đành lòng để đại mĩ nữ như ngươi làm tiểu Tam...

Trương Hồng Kiều kinh ngạc mở to mắt:
- Cái gì gọi là “Tiểu Tam”?

Tiêu Phàm đành kiên nhẫn giải thích định nghĩa tiểu Tam cho nàng.

Trương Hồng Kiều khẽ cười nói:
- Thì ra tiểu Tam chính là thiếp mà...

Nói xong Trương Hồng Kiều vẻ mặt có chút chán nản nói:
- Xuất thân như ta, trời sinh chỉ có thể làm thiếp cho người khác, ta không ngại, đại nhân để ý gì?

Tiêu Phàm nháy mắt mấy cái:
- Ngươi thực không ngại làm tiểu Tam?

Trương Hồng Kiều cúi đầu buồn bã nói:
- Chỉ cần phu nhân nhà ngươi chứa chấp ta, Hồng Kiều... Nguyện làm thiếp.

Tiêu Phàm ha ha cười nói:
- Làm ngươi thất vọng rồi, tiểu Tam ngươi không đảm đương nổi...

- Vì cái gì?

- Ta có hai vị phu nhân, ngươi cho dù vào cửa nhà ta, cũng là tiểu Tứ...

Trương Hồng Kiều chán nản: "... ..."

Gia hỏa này cố ý chọc giận ta sao?

Trầm mặc rất lâu, Trương Hồng Kiều khẽ thở dài, nói:
- Ngươi và hai vị phu nhân nhất định rất mặn nồng, đúng không?

Nhắc tới Họa Mi cùng Giang Đô, Tiêu Phàm khóe miệng khẽ cười ấm áp, ánh mắt cũng ấm áp hẳn.

- Không sai, các nàng chính là tài sản lớn nhất đời ta...

Trương Hồng Kiều nhìn hắn, thật lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
- Ngươi đã yêu các nàng như thế, vì sao còn bỏ lại các nàng một mình nghìn dặm tới Bắc Bình này?

Tiêu Phàm khẽ cười, thở dài:
- Bởi vì ta còn có trách nhiệm khác, những trách nhiệm này trọng yếu như hai thê tử ta vậy...

- Trách nhiệm gì?

- Bằng hữu, đạo nghĩa, tín niệm.

- Cái gì gọi là... Tín niệm?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Chính là thứ đáng giá mình dùng tánh mạng duy trì, ví như thế gian nhân luân, cương thường, chính khí cùng tín ngưỡng, mấy thứ này khiến chúng ta đến chết cũng không thay đổi, cái này gọi là tín niệm.

Trương Hồng Kiều nghi hoặc nói:
- Mấy cái này liên quan gì đến việc ngươi đến Bắc Bình?

Tiêu Phàm mỉm cười nhìn vào nàng, ý vị thâm trường:
- Nếu vốn nên làm hoàng đế, bị thúc thúc soán vị, vốn nên là phiên Vương lại âm mưu làm tạo phản. Đây chính là đại nghịch bất đạo, rối loạn nhân luân cương thường, ta nếu như coi như không thấy thì chính là tự dối lương tâm, phá hỏng tình bằng hữu, cho nên ta phải đến Bắc Bình, cô nương hiểu không?

Trương Hồng Kiều nhìn vào Tiêu Phàm mỉm cười trang nghiêm, bị bộ dạng của hắn chấn động, không kiềm chế được gật đầu.

Tiêu Phàm cười:
- Hồng Kiều cô nương thâm minh đại nghĩa, ta tin tưởng ngươi sẽ rõ, ngươi từ nhỏ khổ học cầm kỳ thư họa, chắc hẳn cũng đọc qua sách thánh hiền, tự nhiên hiểu được đạo lý hi sinh vì nghĩa, tiên hiền truyền xuống quân thần chi đạo, vì thế nhân nhiều thế hệ truyền lưu, con người nếu không để ý cưỡng thường thì khác gì cầm thú? Hồng Kiều cô nương, ta hôm nay nói những câu từ gan phổi, cô nương nếu nghe hiểu coi như an ủi lớn.

Nói xong Tiêu Phàm đứng dậy đi ra cửa.

Trương Hồng Kiều vội vàng gọi hắn lại:
- Tiêu đại nhân, ngươi... Hôm nay vì sao phải nói với ta những thứ này?

Tiêu Phàm quay đầu lại cười nói:
- Bởi vì ta luôn cảm thấy ngươi chắc không phải là người xấu.

Mắt Trương Hồng Kiều hiện vẻ phức tạp, do dự sau nửa ngày, nhẹ giọng nói:
- Ta không là người xấu, ngươi liền giảng cho ta những đạo lý này sao? Nếu ngươi gặp được người xấu chân chính, ngươi cũng sẽ phân rõ phải trái như thế sao?

Tiêu Phàm nhếch miệng cười:
- Ta gặp người xấu trực tiếp tìm cách giết cho nhanh, dài dòng vậy làm gì?

Trương Hồng Kiều bình tĩnh nhìn Tiêu Phàm đi xa, trong ánh mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa, qua thật lâu, nàng tự lẩm bẩm:
- Tín niệm... Trọng yếu như vậy sao? Đáng giá ngươi không tiếc quên sống chết, tự mình phạm hiểm? Ngươi... Không nên tới nha.

U u than thở mấy tiếng, Trương Hồng Kiều nhìn bóng dáng Tiêu Phàm, ánh mắt dần dần mê ly...

Yến Vương phủ.

Chu Lệ vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm quân báo, gấp giọng hỏi:
- Quỷ Lực Xích dẫn năm vạn binh Mông Cổ đang muốn tấn công Khai Bình?

- Phải, Vương gia. Theo thám báo hồi báo, ba ngày trước, Mông Cổ chư bộ liên quân dưới sự thống lĩnh của Quỷ Lực Xích cùng A Lỗ Thai nhập cảnh nội Đại Minh ta, toàn lực tấn công Du Mộc Xuyên, quân canh giữ Du Mộc Xuyên không nhiều lắm, chỉ mấy canh giờ đã bị công chiếm. Sau đó quân Mông Cổ nghỉ ngơi nửa ngày, toàn quân xuất phát nam hạ, quân tiên phong nhắm thẳng Khai Binh, hôm nay chỉ sợ Khai Bình sẽ bị hạ.

- Tới tốt.
Chu Lệ hưng phấn kêu to, hai mắt đỏ bừng:
- Bổn vương chờ đã lâu.

Một bên Đạo Diễn hòa thượng cười nói:
- Chúc mừng Vương gia, kế sắp thành.

Chu Lệ hắc hắc cười lạnh nói:
- Chỉ là năm vạn nhân mã, liền dám phạm biên giới Đại Minh ta, bọn họ vẫn còn cho rằng mình là kỵ binh Mông Cổ bách chiến bách thắng năm đó sao?

Đạo Diễn cười nói:
- Mông Cổ đánh đến, khâm sai đại nhân chính trực thay thiên tử bắc tuần, thời điểm nguy nan này sao có thể ngồi yên? Về tình về lý đều phải lên chiến trường một phen, lúc đó không biết có may mắn giữ được mạng không? Chúc mừng vương gia, lúc này Tiêu Phàm tiến không được, lui cũng không được, vương gia rốt cục có thể bỏ được đối thủ này.

Chu Lệ nghe vậy, hưng phấn cười nhưng dần dần thu liễm, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Đạo Diễn, sau nửa ngày không nói gì, thần sắc khiến người kinh hoàng sợ hãi.

Đạo Diễn bị Chu Lệ dọa da đầu tê dại, không được tự nhiên vặn vẹo thân, lúng túng cười nói:
- Ách... Vương gia, bần tăng nói sai rồi sao?

Chu Lệ trầm mặc thật lâu, phi thường chậm rãi nói:
- Tiên sinh, ngươi cho là bổn vương hao tổn tâm cơ, dẫn người Mông Cổ vào cảnh nội Đại Minh, tùy ý để bọn họ tiến quân thần tốc, đốt giết đánh cướp, công chiếm thành trì, chỉ là vì diệt Tiêu Phàm sao?

Đạo Diễn không cười nổi, cứng ngắc nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao?

Chu Lệ nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, rồi nói:
- Tiên sinh, ngươi nhìn nhầm bổn vương.

Đạo Diễn sắc mặt trở nên có chút trắng, gắng cười nói:
- Vương gia, bần tăng không phải rất rõ ràng...

Chu Lệ nói:
- Không sai, bổn vương quả thật muốn làm hoàng đế, cũng quả thật muốn bỏ Tiêu Phàm này, vì đạt được mục đích này, bổn vương có thể không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng sao bổn vương có thể làm hành vi dẫn sói vào nhà này được? Tiên sinh, quốc gia đại nghĩa và ân oán cá nhân, nếu không phân rõ ràng sao thành đại sự được.

Đạo Diễn lúng ta lúng túng nói:
- Nhưng mà... Vương gia ngài lúc trước nói mượn đao giết người, chẳng lẽ không phải mượn tay Thát tử diệt Tiêu Phàm sao?

Chu Lệ thong thả nói:
- Không sai, bổn vương đúng là muốn mượn tay Thát tử trừ bỏ Tiêu Phàm, hơn nữa lần này Mông Cổ phạm biên đúng là cơ hội tốt, nhưng mà mục tiêu chủ yếu của bổn vương lại là vì tiêu diệt năm vạn Mông Cổ kỵ binh, trừ bỏ Tiêu Phàm, chính là thuận tay.

Dừng một chút, Chu Lệ nhìn chằm chằm Đạo Diễn gằn từng chữ:
- Tiên sinh, bất cứ lúc nào cũng không nên quên, Đại Minh đại họa là bọn mông muội phương bắc, chớ đem bổn vương thành người vì tư oán mà không lo đại nghĩa, tương lai nếu ta thành đế, cả giang sơn đều là của bổn vương, thiếu một tấc quốc thổ, bổn vương đều sẽ thẹn với tiên đế, bứt rứt cả đời.

Đạo Diễn nghe vậy tâm thần đại chấn, hắn nán lại nhìn minh chủ chung sống hơn mười năm, đột nhiên hoảng hốt, giống như hôm nay mới chân chính hiểu bị đứng đầu Bắc Bình phụng tiên mệnh phòng thủ Bắc Cương này.

Thì ra hắn ngoại trừ bừng bừng dã tâm quyền lực này, còn gánh vác sứ mệnh không tránh được, đây chân chính là thiên hạ kiêu hùng, mưu đồ ngôi cửu ngũ không phải vì thỏa mãn dã tâm cá nhân, mà hắn cảm thấy mình làm hoàng đế tốt hơn Chu Doãn Văn. Hắn muốn chứng minh quyết định của phụ hoàng là sai lầm.

Lúc này trong lòng Đạo Diễn thêm vài phần kính nể Chu Lệ, đúng là đại trượng phu, lòng mang chí lớn, bụng có lương mưu, ẩn chứa vũ trụ, đúng là minh chủ chân chính.

Hai người trầm mặc rất lâu, Chu Lệ đột nhiên nhoẻn miệng cười, thật sâu nói:
- Tiên sinh bị lời Vương nói làm thất vọng rồi?

Đạo Diễn rùng mình, sửa sang lại vạt áo, vái Chu Lệ, vạn phần thành khẩn nói:
- Bần tăng gặp được Vương gia, quả thật tam sinh hữu hạnh, bần tăng thề sống chết đi theo Vương gia.

Chu Lệ cười ha ha, tiếng cười hào hùng ngút trời.

- Người tới, đánh trống điểm tướng, mời khâm sai Tiêu đại nhân vào vương phủ nghị sự.

Khâm sai hành dinh.

Tiêu Phàm tay cầm quân báo của Cẩm Y vệ từ Sơn Hải Quan đưa về, nhíu mày thật chặt

- Người Mông Cổ lại phạm biên, lại vào giữa hè, Yến vương phái Trương Ngọc khiêu khích Thát, là vì sao?

Một bên Tào Nghị gãi đầu một cái, nói:
- Đại Minh ta lập quốc, đối với Mông Cổ bắc nguyên vẫn là áp dụng chiến lược chủ động tiến công, tiên đế mấy lần thân chinh, Yến vương cũng tự mình lĩnh đại quân xuất chinh quá rất nhiều lần, ngày thường cũng thường xuyên phái tinh binh chủ động xâm nhập thảo nguyên, gặp bộ lạc nhỏ thì bao vây tiễu trừ, gặp đại quân thì tránh đi, bất quá Trương tướng quân lại dám đánh đến lều hoàng kim, đúng là chưa từng nghe thấy...

Tiêu Phàm suy nghĩ sâu xa nói:
- Chuyện này có chút kỳ quái, Yến vương muốn làm cái gì?

Thái Hư ngồi một bên, một chân gác lên bàn trà, hừ lạnh nói:
- Mấy người làm quan các ngươi thích đoán mò, chuyên đơn giản bị các ngươi làm thành phức tạp...

Tiêu Phàm mừng rỡ:
- Sư phụ có cao kiến?

Thái Hư hừ nói:
- Bần đạo mặc dù đối với triều chính quân sự dốt đặc cán mai, nhưng bần đạo không cần bấm ngón tay tính cũng đoán được, vì sao Trương Ngọc kia dám đánh vào lều hoàng kim...

Tiêu Phàm cùng Tào Nghị không kìm lòng nổi vểnh lỗ tai lên, cùng hỏi:
- Đúng vậy, tại sao vậy chứ?

Thái Hư ngửa đầu nhìn trời, trầm mặc trong chốc lát, sau đó hung hăng vỗ đùi, nói:
- Bởi vì hắn không lui được a

- A?

- Không cẩn thận đụng phải chứ, lần đầu bần đạo thấy hắn đã thấy hắn ấn đường đen kịt, mệnh đại hung. Vốn muốn lên núi bắt vài con gà rừng, ai ngờ gặp lão hổ, các ngươi nói xem Trương Ngọc lui được sao? Uy danh hiển hách của Yến vương còn đó, mà không lui thì có mấy người sao đủ nhét kẽ răng, Trương Ngọc rối rắm đau khổ cỡ nào a, vừa lúc đó hắn nghĩ tới phụ thân đã mất của hắn, cha hắn năm đó cũng là một hảo hắn vang danh giang hồ...

Thái Hư bắt đầu vẽ chuyện dài dòng, Tiêu Phàm cùng Tào Nghị đồng loạt ngáp to.

Chọc Tào Nghị, Tiêu Phàm ỉu xìu nói:
- Ngươi ở đây nghe hắn nói mò, ta xuống dưới hầm đốt đống tình báo chồng chất gần đây...

Tào Nghị lười biếng gật gật đầu, Tiêu Phàm hung hăng trừng mắt lườm sư phụ không biết điều của mình, cầm xập giấy đi về dưới hầm ngầm.

- ... Nói phụ thân Trương Ngọc năm đó trên giang hồ được xưng Bát Tí Chung Quỳ Lưu Tinh Truy Nguyệt Vũ Đả Ba Tiêu giả tiểu lang quân...

- Lão thần tiên, ngoại hiệu này... Có chút quá dài đi?

- Ngươi câm miệng còn muốn nghe không?

"... ..."

Tào Nghị buồn ngủ, đang định mượn cớ về phòng lúc ngủ, ngoài cửa một gã thân quân Yến vương phủ đi vào, thái độ rất kính cẩn ôm quyền nói:
- Tiểu nhân truyền lệnh Yến vương, Thát phạm biên, quân tiên phong đã tới Khai Bình, Vương gia đã đánh trống tụ tướng, cố ý mời khâm sai Tiêu đại nhân đến vương phủ tham dự hội nghị chống Thát.

Ngẩng đầu, gã thân quân tò mò nhìn chung quanh một chút, hỏi:
- Xin hỏi... Ách, khâm sai đại nhân không ở đây sao?

Thái Hư bị người cắt đứt nhã hứng, tức khắc tức giận nói:
- Hắn không có.

Thân quân cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi khâm sai đại nhân đi đây vậy? Tiểu nhân này phải báo tin về...

Thái Hư thở dài, giọng trầm bi thống nói:
- Tiêu Phàm hắn... Đã mất.

- A?
Tào Nghị và thân quân chấn động.

Thái Hư chỉ ngón tay xuống đất, lắc đầu thở dài nói:
- Đúng vậy, hắn mất, ai hắn đã... Muốn gặp mặt hắn, trừ phi bần đạo làm phép, nếu không hắn không thể nào đi lên nói chuyện với ngươi...

Thân quân lảo đảo lui lại mấy bước, không dám tin trợn to mắt, qua thật lâu, hắn đột nhiên xoay người chạy ra, miệng kinh hoàng hét lớn:
- Chuyện lớn như vậy, tiểu nhân nhất định phải trở về bẩm báo vương gia.

Thái Hư đứng lên hô:
- Ai, ngươi nói cho Vương gia một tiếng, tối nay một mình hắn tìm vương gia tâm sự...

Bùm!

Thân quân ngã sấp mặt.

Tào Nghị há miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm Thái Hư, ánh mắt trống rỗng.

- Lão thần tiên, đùa hơi quá đi?