Đại Minh Vương Hầu

Chương 199: Đều có mưu đồ




Tháng tám năm Hồng Vũ ba mươi mốt, Bắc Bình Yến Vương phủ tả hộ vệ chỉ huy Trương Ngọc dẫn ba nghìn tinh kỵ, xâm nhập thảo nguyên Mông Cổ đánh giáp lá cà, Trương Ngọc quyết đoán rút lui sau một hồi tên vào lều hoàng kim, Khất Nhi Cát Tư thống soái Quỷ Lực Xích suất bộ đuổi theo, mãi đến khi vào cảnh nội Đại Minh đến Đại Ninh Phủ, gặp chiến lực của Đóa Nhan Tam Vệ dưới trướng Ninh vương, Quỷ Lực Xích không thể không giận dữ thu binh.

Lần này giao chiến, quá trình không đến nửa canh giờ, Trương Ngọc suất bộ tập kích bất ngờ, quân Mông Cổ chuẩn bị không kịp, vội vàng phản ứng, rốt cuộc bị Trương Ngọc dùng ba nghìn nhân mã dễ dàng đột phá hữu quân Mông Cổ, khiến cho cánh tay phải Bắc Nguyên hoàng đế Khôn Thiếp Mộc Nhi bị trúng tên.

Vết thương rất nhỏ, cơ hồ không đáng nhắc đến, nhưng cả bộ lạc Mông Cổ lại phẫn nộ rồi.

Đây là khiêu khích chính diện.

Năm đó Hoàng Kim gia tộc tung hoành vô địch đã bao giờ chịu nhục nhã như thế? Người Mông Cổ đã bao giờ chịu vũ nhục như thế?

Quỷ Lực Xích thu binh quay về, thừa dịp này kêu gọi các thủ lĩnh bộ lạc trong đêm xuất binh, các bộ dưới sự phẫn nộ đều đáp ứng.

Trương Ngọc dưới mưu kế của Chu Lệ đã thành công chọc vào tổ ong vò vẽ này.

Đại doanh Mông Cổ bị tập kích bất ngờ ngày thứ ba, năm vạn quân Mông Cổ tề tựu, thống soái Quỷ Lực Xích và A Lỗ Thai, tiên phong bắt đầu tấn xông biên cảnh Đại Minh.


Mông Cổ lần này tấn công quy mô lớn, dĩ nhiên đã sớm có thám báo báo tin với Tuyên Phủ, Đại Ninh và Bắc Bình.

Kỳ quái nghe tin quân Mông Cổ đánh đến, Cốc vương và Ninh vương không ngờ án binh bất động, tùy ý cho quân Mông tiến quân thần tốc đến Khai Bình.

Cốc vương và Ninh vương bất động, xa tại Bắc Bình Yến Vương lại muốn động, đây vốn là kế hoạch của Chu Lệ mà.

Khâm sai đại nhân Tiêu Phàm là một người thật kỳ quái.

Ít nhất Trương Hồng Kiều cho là như vậy. Nếu chỉ là nam nhân, thấy nàng đều dùng ánh mắt háo sắc hận không thể lột hết xiêm y, sau đó tùy ý chinh phạt bằng đủ tư thế, nàng ở chốn phong trần cũng đã quen rồi.

Phàm là có nữ nhân có liêm sỉ, có ai nguyện ý ở tại thanh lâu cả đời, ai không mơ ước được làm vợ người ta đâu chứ?

Nhưng, ai nguyện ý cưới? Ai có kết cục tốt? Phong quang kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng là đừng mơ rồi, tốt nhất là được là thiếp quan viên, nửa đêm kiệu nhỏ đi cửa hông vào nhà thôi.

Còn gà cho người giàu có, hoặc thương nhân thì cũng làm thiếp, tóm lại cả đời không thoát khỏi chữ “thiếp”. Còn kết cục bi thảm thì bán thanh xuân ăn dần, thân tàn hoa dại như giày cũ bị vứt đi, không nhà để về, rồi đói rét chết nơi đất hoang nào đó.

Hiện tại nàng được Yến vương bỏ cho hai chữ ti tiện, đưa đến cho khâm sai triều đình, nói thực ra, Trương Hồng Kiều lúc nghe tin phương tâm quả thật âm thầm mừng thầm.

Rơi vào phong trần, Trương Hồng Kiều cảm thấy rất may mắn, nàng có bến đậu tốt, Tiêu Phàm chẳng những công danh phú quý đầy đủ, lại còn trẻ tuổi, anh tuấn, phong độ, dù làm thiếp cũng là phúc tu luyện mấy kiếp, Trương Hồng Kiều cảm giác như truyện cổ tích.

Nhưng mà, truyện cổ tích cũng không phải là hoàn mĩ.

Không hoàn mĩ là Tiêu Phàm ném nàng vào phòng, để hai tiểu nha hoàn chiếu cố nàng xong liền kệ đó, tương lai thân phận nàng là nô tỳ hay thiếp thất, Tiêu Phàm chưa từng đề cập, không chỉ thế, hắn còn chưa động đến nàng, chẳng lẽ hắn là nam nhân không bình thường?

Nhưng mà Tiêu Phàm đã chứng minh, hắn chẳng những bình thường, mà còn hết sức quá bình thường. Một nam nhân bình thường không chịu động vào nàng, đến cùng hắn có ý gì?

Trương Hồng Kiều u oán than thở, nàng mặc dù xuất thân thanh lâu nhưng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, chuyện như vậy chẳng lẽ để nàng đi hỏi hắn sao?

Tiêu Phàm lạnh lùng khiến Trương Hồng Kiều rất u oán, nàng với bản thân rất tự tin, chẳng lẽ khâm sai đại nhân này ánh mắt cao quá đỗi, ngay cả nàng cũng không lọt vào mắt?

Trong sương phòng, Trương Hồng Kiều thở dài, vẻ mặt lại trở nên không cam lòng, hắn vì cái gì chướng mắt ta? Hắn dựa vào cái gì chướng mắt ta?

Khẽ cắn môi dưới, Trương Hồng Kiều hạ quyết tâm, sửa sang lại trang phục, sau đó nhấc váy đi đến phòng khách hành dinh.

Ta muốn xem vị khâm sai đại nhân này ánh mắt cao đến chừng nào.

Trong phòng khác, Vương Quý lại lấy thân phận buôn hoa quả, đang bí mật hội đàm với Tiêu Phàm.

- Lại buôn đồ ăn?
Tiêu Phàm nhíu mày.

Vương Quý cười đắc ý:
- Chẳng những bán đồ ăn, còn buôn rau dưa và trái cây...

Tiêu Phàm đột nhiên nói:
- Cải trắng bao nhiêu tiền một cân?

Vương Quý không chút nghĩ ngợi nói:
- Hai văn một cân.

- Cải thảo?

- Một văn một cân.

- Rau hẹ thì sao?

- Một văn.

- Ta mua hai cân cải trắng, bốn cân cải thảo, bao nhiêu tiền?

- Mười văn.
(Chắc vozer nào xuyên qua rồi)

- Ta trả tiền cho người, lại cảm thấy cải trắng không tươi, dùng bốn văn đã trả tiền cải trắng đổi thành cải thảo, lại cảm thấy cải thảo nhiều quá, vì thế trả lại một nửa, một nửa đổi thành rau hẹ, vậy người đưa cho ta mấy cân rau hẹ?

Vương Quý há to miệng, biểu tình rất rối rắm: "... ..."

Tiêu Phàm thở dài:
- Địch hậu công tác rất nguy hiểm a, mật thám không phải dễ làm như vậy, đống vai nào phải diễn đạt vào, vạn nhất thân quân Yến phủ hỏi ngươi như vậy không phải lộ hết rồi sao?

Vương Quý hổ thẹn cúi đầu, trầm mặc một hồi, rốt cục không nhịn được hỏi:
- Đại nhân, ... Ta đến cùng nên đưa cho ngài mấy cân rau hẹ à?

Tiêu Phàm thong thả nói:
- Ngươi không cần suy nghĩ vấn đề này, nhớ kỹ, nếu quả thật có người hỏi như vậy, nhất định là hắn đến quấy rối, người cứ vả thẳng vào mặt hắn.

Vương Quý: "... ..."

... ...

... ...

- Phương thuốc này đưa cho ngươi xem trước, nhớ kĩ nó.
Tiêu Phàm đưa cho hắn xem tờ giấy thật mỏng.

Vương Quý tiếp nhận, nghi hoặc nói:
- Đại nhân, đây là...

- Phương thuốc này có một vị không dễ tìm, ta đã phải người làm chuyện này, ngươi nhớ kĩ rồi về kinh sư, đến Trấn phủ ty, tìm Viên thiên hộ, hắn sẽ giao vị ấy cho ngươi, sau đó Cẩm y vệ sẽ đưa ngươi đi tìm một nơi bí ẩn, ngươi phải dùng thời gian ngắn nhất phối chế thuốc này.

- Phối chế xong rồi thì sao?

- Xong rồi thì phơi khô, nghiền bột, trộn vào lương thảo bán cho Yến quân, loại bột này rất mịn, rất khó nhận ra, hơn nữa ăn vào không có phản ứng, ăn nửa năm một năm không vấn đề gì, lương quan Yến quân dù kiểm tra cũng không ra gì, cũng không cần trộn nhiều, một bao tải hai ba lượng bột thuốc là đủ rồi.

Vương Quý lắp bắp kinh hãi, run giọng nói:
- Đại nhân muốn ta... Hạ độc?

Tiêu Phàm trừng mắt liếc hắn một cái:
- Cái gì mà hạ độc, nói thật khó nghe ta chỉ là muốn cho tướng sĩ Yến quân thoải mái chút...

- Thoải mái một chút?

Tiêu Phàm rất nghiêm túc gật đầu:
- Thuốc này đại bổ, chẳng những ngon miệng, hơn nữa sau khi ăn cảm xúc thăng hoa, hưng phấn khó đè nén, thật sự là khiến bản thân như mọc cánh phi thăng vậy...

Vương Quý nghe chuyện ma quỷ, cặp mắt vô thần ngơ ngác nhìn Tiêu Phàm, trầm mặc rất lâu, Vương Quý giống là bị vũ nhục lớn lao, hắn ủy khuất nhìn Tiêu Phàm, nhỏ giọng khiển trách nói:
- ... Ngươi gạt ta.

Tiêu Phàm lau mồ hôi:
- Cũng bị ngươi nhìn ra, ngươi thực sắc bén...

- Đại nhân, trong lòng ngươi ta ngốc vậy à...

... ...

... ...

- Chuyện này chỉ có ngươi có thể làm, bất luận ngươi có nguyện ý hay không, phải làm cho xong, bằng không bản quan sẽ bắt ngươi hỏi tội.

Vương Quý nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, ngài không cảm thấy coi trọng tiểu nhân quá a? Hạ độc không phải sở trường của tiểu nhân a, ngài muốn người bán lương thực bán thạch tín, hắn sẽ làm tốt sao?

- Ngươi bán lương thực có ăn vụng chưa?

- Không có.

Tiêu Phàm nở nụ cười:
- Vậy thì không sao, bán đọc dược chắc chắn sẽ không ăn vụng, thế là ta yên tâm rồi...

Vương Quý sợ tới mức run lên, vội vàng nói:
- Điểm này ta còn yên tâm hơn ngài.

Thương lượng xong đại sự, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ.

- Tiêu đại nhân có ở bên trong?
Giọng nữ thanh thúy vang lên.

Tiêu Phàm mỉm cười, giương giọng nói:
- Hồng Kiều cô nương, ngươi vào đi.

Trương Hồng Kiều uyển chuyển bước vào.

Vào cửa đã thấy Tiêu Phàm cùng một nam nhân xa lạ bàn chuyện, Trương Hồng Kiều không khỏi ngẩn ngơ, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc đỏ, vạn phần ngượng ngùng nói:
- Đại nhân thì ra đang tiếp khách quý, ta mạo muội...

Nói xong Trương Hồng Kiều vái hai người, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.

Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng, nói:
- Không sao, bản quan vừa mới đi dạo, vừa lúc gặp người bán hàng rong này, bản quan nhất thời hứng khởi, liền kêu hắn đến hang huyên vài câu.

Vương Quý liếc thấy Trương Hồng Kiều, không khỏi bị dung mạo của nàng làm giật mình, nghĩ nữ nhân này hẳn là Tiêu đại nhân độc chiếm, không thể nhìn, nghĩ cũng không thể nghĩ.

Vì thế Vương Quý vội vàng cúi đầu, nhìn sàn nhà, những theo bản năng vẫn liếc trộm.

Tiêu Phàm nhìn thấy, vỗ vai hắn, cười nói:
- Đẹp không?

Vương Quý theo bản năng gật đầu:
- Đẹp...

Vừa dứt lời, Vương Quý hoảng sợ, vội vàng nói:
- Đại nhân, tiểu nhân đáng chết tiểu nhân mạo phạm.

Tiêu Phàm không để ý, kiếp trước ra đường là mông to váy ngắn đầy đường, sao không ai nói gì mà mạo phạm, thế mà còn có người bảo phải giải phóng phụ nữ, chưa đủ giải phóng sao? Giải phóng nữa thành ở truồng à?

Trước mắt Trương Hồng Kiều mặc đồ kín như giáp, bị người nhìn thì có sao đâu.

Tiêu Phàm xua tay cười nói:
- Thích ngắm mĩ nữ là chuyện thường, đừng làm lén lút như ăn trộm thế.

Vương Quý lúng túng cười gượng, Trương Hồng Kiều cúi thấp đầu không nói gì, khuôn mặt thêm đỏ.

Thấy có nữ quyến ở đây, Vương Quý tất nhiên là không tiện ở lâu, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Đợi cho hắn bước ra ngưỡng cửa, Tiêu Phàm dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, gọi hắn nói:
- Ai, ngươi chờ một chút...

- Đại nhân còn có gì phân phó?

Tiêu Phàm nhìn nhìn vào Trương Hồng Kiều, ánh mắt hơi có chút không có ý tốt, cười hắc hắc hai tiếng, Tiêu Phàm nói:
- Ngươi không phải bán hoa quả sao? Có chuối tiêu không?

- Đương nhiên là có.

- Thế thì để lại đi, bản quan mua hết, hắc hắc, có người rất thích ăn cái này...

- Dạ.

Vương Quý đi rồi, Trương Hồng Kiều oán hận dậm chân, nghiêm mặt gắt giọng:
- Đại nhân người nói ai thích ăn chuối? Rõ ràng là ngươi...

Tiêu Phàm nghiêm túc nói:
- Nhiều nữ nhân nổi tiếng nói chuối có thể dưỡng nhan, nhưng cách ăn phải chính xác, phải liếm trước mới có thể dưỡng nhan...

- Ngươi...
Trương Hồng Kiều bị hắn nói tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng chính là sắc quỷ, lại chỉ dám đùa giỡn miệng suông, thật chạm vào người cũng không dám, giả bộ nghiêm chỉnh.

- Đúng rồi, Hồng Kiều cô nương tìm ta có việc?
Tiêu Phàm mỉm cười nhìn nàng.

Trương Hồng Kiều trừng mắt lườm hắn, cơn giận còn chưa hết nói:
- Không có chuyện thì không thể tới thăm ngươi một chút được sao?

Tiêu Phàm cười:
- Đương nhiên có thể, giai nhân chủ động tới thăm, sao ta có thể không hài lòng, ngươi đến cũng thật sự không có việc gì?

Trương Hồng Kiều nháy mắt mấy cái, khẽ cười nói:
- Ta tới nói cho ngươi biết, tối qua ta mơ thấy ngươi...

Tiêu Phàm kinh ngạc nói:
- Thật vậy chăng? Thật trùng hợp ta tối hôm qua nằm mơ cũng mơ thấy ngươi. Ngươi mơ thấy cái gì?

Trương Hồng Kiều khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta mơ thấy cùng đại nhân ngài... Thành thân.

Tiêu Phàm: "... ..."

Trương Hồng Kiều đầy cõi lòng vui sướng hỏi:
- Đại nhân mơ thấy cái gì?

Tiêu Phàm trầm mặc một hồi, mặt không chút thay đổi nói:
- ... Ta mơ thấy bị ngươi bức hôn.