Editor: Gió
Beta: Đá bào
Ngày hôm nay Giản Hàng liên tục nhận được sự bất bất ngờ từ phía Tần Mặc Lĩnh, có một loại cảm giác không chân thực. Bây giờ quan hệ giữa hai người đã khác, chuyện anh chủ động và nguyện ý làm, cô sẽ không từ chối. Giản Hàng lại dùng ly nước cụng vào ly rượu của anh, cũng chẳng nói ra điều gì.
Tần Mặc Lĩnh hiểu được ý tứ trong hành động ấy, là lời cảm ơn vì anh đã nấu cơm cho cô. Anh cầm ly rượu vang lên, khẽ ngẩng đầu uống một ngụm.
Lúc uống rượu, anh luôn nhìn cô, ánh mắt chưa từng rời đi lấy một giây.
Giản Hàng một tay chống cằm, nhìn ra mặt biển màu xanh mực, nhìn khăn trải bàn màu trắng, nhìn bình hoa hồng trên bàn, rồi nhìn về phía người nghệ sĩ kéo violin ở phía xa kia.
Nhưng lại không nhìn vào mắt anh.
Cô biết Tần Mặc Lĩnh đang nhìn mình. Lúc ở trên giường, anh cũng thích yên lặng nhìn cô như vậy.
Nhân viên phục phụ thu dọn bát đĩa, đem trà lên, trên bàn lại có nhiều thêm hai chiếc bình đầy hoa.
Giản Hàng ngồi ngay ngắn cả buổi, lúc này mới khẽ thả lỏng đôi chân.
Đột nhiên cô nhìn sang Tần Mặc Lĩnh, Tần Mặc Lĩnh cũng nhìn cô. Vừa rồi khi cô duỗi chân ra, anh cũng có hành động tương tự, bây giờ chân hai người sát lại cùng nhau.
Tần Mặc Lĩnh không thu chân lại, cô cũng vậy.
Tối qua hai người ôm chặt nhau lâu như vậy, nếu bây giờ lại cố tình duy trì khoảng cách, vừa kỳ quái lại cũng không cần thiết.
Cách một lớp váy và chiếc quần âu, thực ra cũng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, nhưng Tần Mặc Lĩnh vẫn hối hận vì dán sát lại với cô, vì anh lại có phản ứng rồi.
Chỉ là nếu như lúc này thu chân lại, sợ cô sẽ nghĩ nhiều, tưởng rằng anh bài xích hành động như vậy với cô.
“Em có muốn ghé qua cửa hàng lưu niệm không.” Anh nghĩ cách để rời khỏi nhà hàng.
Giản Hàng không định qua đó, “Không cần, đây là lần thứ hai em đến đây.” Những món nên mua cũng đã mua rồi, kỳ thực cũng không cần mua những món quà lưu niệm trùng lặp.
Cảnh đêm thật đẹp, cô vẫn chưa cảm nhận đủ, “Ở đây nghe thêm vài bài nữa đi.”
Tần Mặc Lĩnh đặt ly rượu xuống, “Anh vào nhà vệ sinh một chút, sẽ quay lại ngay.”
Giản Hàng quay sang, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh. Đối diện với chiếc ghế trống trước mắt, bờ biển Aegean, những bông hoa tươi, khúc nhạc violin, đều không còn thú vị cuốn hút như vừa rồi nữa.
Anh nói sẽ quay lại ngay, liền rất nhanh trở lại, không để cô phải đợi lâu.
Tần Mặc Lĩnh ngồi xuống, khẽ dựa vào bức tường ngăn nhìn ra bờ biển.
Giản Hàng ngẩng đầu, “Bây giờ chúng ta về chứ?”
“Không phải em muốn nghe thêm vài khúc nhạc sao?” Tần Mặc Lĩnh không biết liệu có phải vì vừa rồi anh rời đi một chút mà cô không vui hay không, ám chỉ muốn cô đứng cạnh mình, “Qua đây đi, đứng ở vị trí này ngắm biển, còn đẹp hơn nữa.”
Giản Hàng: “Nhưng tầm nhìn có lẽ không đẹp được bằng vị trí ở ban công phòng khách sạn của chúng ta.”
“Vậy chúng ta về khách sạn.” Tần Mặc Lĩnh bảo cô đợi mình một chút, anh đi cảm ơn ông chủ nhà hàng.
Nhân viên phục vụ nói với Giản Hàng: “Chào cô, nhà hàng chúng tôi cung cấp hoa tươi miễn phí, cô có thể đem vài bông về.”
“Cảm ơn cô.” Giản Hàng cầm lấy hai đoá hoa.
Tần Mặc Lĩnh tạm biệt ông chủ nhà hàng xong, khi bước ra nhìn thấy hoa hồng trên tay Giản Hàng, “Sao em không lấy thêm vài bông?”
Giản Hàng ngại nếu lấy nhiều, “Hai bông là được.”
“Anh và chủ nhà hàng có quen biết, lấy thêm vài bông cũng không sao.” Anh đi đến bàn ăn phía trước, mỗi màu hoa lấy hai bông.
Trên túi xách của Giản Hàng có khăn voan, hôm qua đặt lên bàn trà đệm đồng hồ cho anh.
Tần Mặc Lĩnh cởi lấy chiếc khăn, cầm cả hai bông hoa trên tay cô, giúp cô thắt lại thành một bó hoa, rồi đưa nó cho cô. Hoa tươi hôm nay là do anh nhờ ông chủ mua giúp, hôm lĩnh chứng nợ cô một bó hoa, hôm nay bù lại.
Đến nay đã ba tháng trôi qua, nếu trực tiếp nói rằng muốn bù lại, cho dù cô có nhận cũng sẽ mất đi vài phần hứng thú, chi bằng dùng danh nghĩa của nhà hàng để tặng hoa.
Từ nhà hàng bước ra, hai người vai sóng vai đi về khách sạn. Trên đường có nhiều người, dù hai người không nói gì cũng không cảm thấy gượng gạo.
Nhưng khi về đến phòng, chỉ còn có hai người, sự trầm mặc, xấu hổ, còn có cả ái muội và kiều diễm cùng hoà lại với nhau.
Sau khi họ ra ngoài dùng bữa, khách sạn đã cho người đến dọn dẹp, trên giường lại được trải đầy những cánh hoa hồng.
Tần Mặc Lĩnh rót một ly nước ấm, vừa uống được hai ngụm, hỏi cô, “Em có khát không?”
Giản Hàng không khát, nhưng anh đã phá vỡ sự trầm mặc, cô cũng tiếp tục chủ đề, không để bầu không khí lại quay trở về sự yên lặng, “Có muốn uống một chút, đúng lúc em cũng đang khát.” Cô tưởng rằng anh sẽ rót cho mình một ly nước khác.
Nhưng Tần Mặc Lĩnh đưa chiếc ly trên tay cho cô, viền ly chỗ anh vừa uống qua hướng về phía cô.
Giản Hàng không để anh giúp mình, cô nhận lấy chiếc ly, tự mình uống.
Chiếc ly thuỷ tinh có in lại dấu môi mờ mờ của Tần Mặc Lĩnh, Giản Hàng khẽ mở miệng, phủ môi lên dấu môi của anh. Cô không khát nên chỉ nhấp một ngụm.
Khi uống nước có thể kéo dài thời gian không cần nói chuyện, cô cố chậm rãi lại.
Uống xong ngụm nước, Giản Hàng đang định uống ngụm thứ hai, trước mắt bỗng trở nên tối mờ, nụ hôn của Tần Mặc Lĩnh ập đến, trước lúc cô đưa ly nước lên miệng, anh ngậm chặt lấy bờ môi cô.
Anh cầm lấy ly nước trên tay cô, bên cạnh có một chiếc tủ, Tần Mặc Lĩnh tiện tay đặt lên đó.
Giản Hàng vươn tay ra, men theo cánh tay vòng qua sau lưng, ôm chặt lấy anh.
Anh hôn sâu hơn cả nụ hôn tối qua, mười ngón tay Giản Hàng không khỏi căng lên, đầu ngón tay cắm xuống bờ lưng anh.
Chiếc áo sơ mi của anh bị cô làm cho nhàu nhĩ.
Ly thuỷ tinh bị làm đổ, từ mép tủ lăn xuống, chiếc váy ngủ lụa màu xanh khói cũng từ góc tủ rơi xuống sàn, nước ấm trong ly đã làm chiếc váy ướt mềm.
Giản Hàng được Tần Mặc Lĩnh ôm vào trong lòng, anh hôn cô, vừa hôn vừa đi về phía bên cạnh giường ngủ.
Cô vẫn luôn tưởng rằng Tần Mặc Lĩnh thanh tâm quả dục, cho đến tận hôm qua và hôm nay mới biết. Khi anh muốn cô, ánh mắt kia chứa đầy dục vọng chiếm hữu.
Sau khi lửa nhiệt kết thúc, Tần Mặc Lĩnh buông cô ra, đứng dậy đi nhặt chiếc váy ướt kia, đem vào phòng tắm.
Tắm xong, Giản Hàng mặc một chiếc áo choàng tắm dài tay.
Tần Mặc Lĩnh chiếm sô pha và bàn trà để tăng ca, còn cô sấy tóc xong rồi lên giường lướt điện thoại.
Người trong công ty biết cô đi chụp ảnh cưới, cũng ngại làm phiền cô, lượng email được gửi đến cũng ít hơn bình thường rất nhiều. Xử lý công việc xong, cô không có gì làm, bèn đăng nhập vào trò chơi.
Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang cầm ngang màn hình điện thoại.
Anh rút dây sạc, cầm laptop lên giường. Từ trước đến nay anh chưa từng ngồi làm việc trên giường, hôm nay là lần đầu tiên phá lệ.
Giản Hàng đang chém giết đối thủ ở trong game, tầm mắt liếc thấy một bóng hình cách mình ngày càng gần, cô tưởng Tần Mặc Lĩnh đã bận việc xong nên chuẩn bị đi ngủ.
Hai phút sau trôi qua, không thấy anh nằm xuống. Cô tranh thủ nhìn sang người bên cạnh, anh đang chăm chú nhìn nội dung trên màn hình máy tính.
Không kịp nghĩ đến nguyên nhân sao anh lại đem laptop lên giường làm việc, cô thu lại tầm mắt, tập trung vào trò chơi. Ván đầu tiên cô PK hết những đội khác, dẫn dắt đội mình giành được hạng nhất.
Nhưng ván thứ hai vừa mới bắt đầu, cô lại cảm thấy choáng váng, cảm giác như khi say xe lại trào lên.
Cô không có cách nào tiếp tục nhìn lên màn hình điện thoại, chỉ có thể dựa vào vận may xông lên phía trước chiến đấu, kết quả bị đối thủ đánh bại dễ như trở bàn tay.
Đầu óc choáng váng khó chịu, cô ném điện thoại sang một bên, bò lên gối.
Tần Mặc Lĩnh nhìn qua, nếu như Tần Tỉnh như vậy, anh sẽ trực tiếp đá cho một cái, rõ biết bản thân bị say màn hình 3D, còn chết tâm không sửa, cứ phải cố chơi cho bằng được.
Nhưng thấy cô như vậy, anh lại không nhẫn tâm được, hỏi cô, “Em có muốn uống nước không?”
Giản Hàng lắc lắc đầu, “Nằm một chút là không có vấn đề gì.”
Tần Mặc Lĩnh cạn lời, “Khó chịu mà vẫn còn chơi?”
“Nhưng em không cam tâm.”
“….”
Qua vài giây, Giản Hàng ngả đầu lên cánh tay, “Ví dụ nha, nếu một ngày nào đó anh đột nhiên bị say xe, chỉ lái được nửa tiếng đồng hồ đã không chịu được rồi, trong gara lại có nhiều siêu xe như vậy, anh sẽ cam tâm sao?”
Tần Mặc Lĩnh: “…..”
Lại không có gì để nói. Anh không phản bác lại, có lẽ cũng cảm nhận được ít nhiều tâm trạng của cô bây giờ.
Nghĩ đến điều này, Giản Hàng đẩy đẩy chiếc gối về phía anh, người cũng ngả qua theo.
“Có lẽ anh đã hiểu lầm và có cái nhìn phiến diện về game điện thoại.”
Tần Mặc Lĩnh không nghe rõ cô đang nói điều gì, bởi lực chú ý dừng lại ở khoảng cách được thu hẹp của hai người. Bây giờ hai người họ ở một khoảng cách gần như vậy, nhưng vô cùng tự nhiên.
Giản Hàng tiếp tục: “Thực ra chơi siêu xe với chơi game cũng na ná nhau…”