Editor: Đá bào
Beta: Gió
Một khoảnh khắc rung động ấy, Giản Hàng muốn kiềm chế nhưng không kiềm chế được.
Có lẽ là do bản năng, cô ôm lấy cổ anh, mũi chân hơi kiễng lên.
Bên cạnh họ là nhiếp ảnh gia và trợ lý của nhiếp ảnh, còn có hai vệ sĩ, Tần Mặc Lĩnh không thể coi như chốn không người mà đắm say trong nụ hôn với Giản Hàng được, nên chỉ dừng trên môi cô vài giây.
Một nụ hôn nhẹ thoáng qua, cảm giác còn mãnh liệt hơn cả một nụ hôn sâu.
Nhiếp ảnh gia đang xem lại ảnh chụp, bị trợ lý thúc giục, “Nhanh! Nhanh lên!”
Chờ nhiếp ảnh gia phản ứng lại, dĩ nhiên không kịp tìm góc máy, anh ta liên tục bấm nút chụp, có thể chụp được bao nhiêu tấm thì hay bấy nhiêu. Nụ hôn của hai người kéo dài vài giây, giúp anh ta tranh thủ được một chút thời gian.
Nhìn hai người hôn môi, anh ta cũng khẩn trương kích động giống như nụ hôn của mình năm đó cùng với mối tình đầu vậy.
Cuối cùng cũng có thành quả xứng đáng với thù lao cao ngất ngưởng hôm nay.
Nụ hôn kết thúc, Tần Mặc Lĩnh rời khỏi môi Giản Hàng.
Hai người vẫn duy trì tư thế trước đó, Giản Hàng ôm lấy cổ anh, Tần Mặc Lĩnh ôm eo cô, hai người vẫn chưa buông đối phương ra.
Tâm tư giấu kín như bưng trong lòng, ai cũng không muốn bộc lộ.
Không bộc lộ, nhưng cũng không thể chịu đựng được.
Tần Mặc Lĩnh lại hôn lên trán cô, “Xin lỗi em, trước và sau khi lĩnh chứng vẫn chưa có bất kỳ buổi lễ chính thức nào.” Chỉ trao cho cô một chiếc nhẫn kim cương, ngay cả một bó hoa cũng không có.
Ngày đó cô còn bị Cao phu nhân hắt nước lên người, tâm trạng hẳn là rất tệ.
Ra khỏi phòng đăng ký, anh là chồng cô, đáng lẽ nên mua cho cô một bó hoa, giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng anh lại không làm thế.
Tối hôm sau, khi bố mẹ vợ chúc mừng họ, anh vì có tiệc xã giao mà không qua được.
Anh không biết tâm tình của cô lúc đó ra sao, bây giờ cũng không cách nào biết được.
Giản Hàng còn tưởng rằng vừa rồi anh nói xin lỗi, là muốn vì chuyện hôn cô mà xin lỗi.
May mắn thay, không phải.
Nếu như anh ngay cả một chút dục niệm cũng không có, vậy hôn nhân của cô và anh, có thể đoán được, sẽ không lâu dài.
Tần Mặc Lĩnh thấp giọng hỏi: “Về khách sạn chứ? ”
Giản Hàng gật đầu.
Anh buông cô ra.
Hai người dính lấy nhau vài tiếng đồng hồ, đột nhiên tách ra, luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó.
Thay váy cưới rồi trở về khách sạn, Giản Hàng đi trước, Tần Mặc Lĩnh không nhanh không chậm bước theo phía sau.
Tối nay vốn định mời cô ăn cơm, suy nghĩ một lúc, đến cửa khách sạn, anh gọi điện thoại cho chủ nhà hàng, lại huỷ lịch hẹn một lần nữa, nhưng sẽ thanh toán đầy đủ các loại phí.
Trở về phòng, Giản Hàng đến tủ lạnh lấy nước uống. Thật ra, cô không khát chút nào. Nhưng không uống lại cảm thấy lúng túng.
Hôm nay không những nắm tay, ôm ấp, cuối cùng còn hôn môi, nói không có suy nghĩ gì, trừ phi phương diện nào đó không bình thường.
Bữa tối được nhà hàng đưa đến, họ ăn vài món đơn giản. Không ai đề cập đến việc đi ra ngoài đi dạo tối nay.
“Tôi đi tắm trước.” Tần Mặc Lĩnh nói với Giản Hàng, anh cởi đồng hồ đeo tay ra, đưa cho Giản Hàng, “Giúp tôi với. ”
Giản Hàng đang ngồi trên sô pha lướt điện thoại, cách anh khoảng hai, ba bước chân.
Tay Tần Mặc Lĩnh cầm đồng hồ đeo tay đang đưa giữa không trung, tay kia kéo áo sơ mi ra, ngón tay cởi từng khuy áo, tầm mắt hướng trên người Giản Hàng, chờ cô tới cầm đồng hồ giúp mình.
Giản Hàng đứng dậy, nhận lấy đồng hồ đeo tay từ anh. Anh nói với cô anh đi tắm, rồi lại bảo cô cầm giúp đồng hồ giúp, đều là một loại ám chỉ, để cô có chuẩn bị tâm lý.
Có một số việc nói ra rồi sẽ phá vỡ bầu không khí, nếu như cô không nhận đồng hồ đeo tay của anh, với sự hiểu biết của cô về Tần Mặc Lĩnh, cho dù cung đã căng dây, anh cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô, sẽ không miễn cưỡng cô.
Tần Mặc Lĩnh đi vào phòng tắm.
Giản Hàng lấy từ trong túi ra một cái khăn lụa, gấp làm hai, trải phẳng trên bàn trà, đem đồng hồ của Tần Mặc Lĩnh đặt lên trên.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên.
Giản Hàng mở vali ra, lấy ra một chiếc váy ngủ màu trắng.
Chiếc váy ngủ này vẫn được đặt ở dưới đáy của vali, cô vẫn luôn nghĩ rằng chuyến đi này sẽ không dùng đến nó.
Chờ Tần Mặc Lĩnh từ phòng tắm đi ra, cô cầm váy ngủ cùng mỹ phẩm chăm sóc da trực tiếp đi vào.
Trong phòng tắm đều là hơi nước, trong hơi nước vẫn còn vương mùi hương sữa tắm mà anh thường hay dùng.
Tần Mặc Lĩnh tựa lên lan can ngoài ban công uống rượu, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong phòng.
Cô ở trong phòng tắm còn chưa đi ra, nửa ly rượu vang đỏ đã uống hết, anh lại rót thêm nửa ly.
Trên sô pha còn có một chiếc chăn, Tần Mặc Lĩnh đặt ly rượu xuống, ôm chăn đặt vào trong tủ quần áo. Những chiếc gối ôm trên sô pha đặt chồng lên nhau, anh cũng đặt từng chiếc về vị trí cũ.
Trong phòng tắm, tiếng nước đã ngừng lại.
Tắm rửa xong, Giản Hàng lại cẩn thận chăm sóc da, mất hơn một tiếng.
Cô xức thêm một ít nước hoa, mở cửa bước ra ngoài.
Một lớp cánh hoa hồng được phủ trên ga giường trắng, được khách sạn sử dụng để tạo bầu không khí lãng mạn.
Giản Hàng đi tới trước giường, cởi dép lê, chân trần bước ra ban công.
Trong phòng và ban công đều là sàn gỗ, đi chân trần cũng không bị lạnh.
Nghe được tiếng bước chân, Tần Mặc Lĩnh quay đầu lại nhìn, hơi sửng sốt một chút.
Váy ngủ kiểu cổ chữ V khoét sâu. Chân dài trắng nõn thẳng tắp. Anh chưa bao giờ thấy được mặt gợi cảm như vậy của cô.
Giản Hàng ra vẻ thoải mái nói: “Rượu này thế nào? ”
Tần Mặc Lĩnh đưa ly rượu đến bên môi cô, “Em nếm thử đi. ”
Giản Hàng không cầm lấy chiếc ly, nắm cổ tay anh, môi trực tiếp đặt trên mép ly.
Cô không dám uống nhiều, chỉ nhấp một ngụm.
Ngoài ban công gió lớn, váy ngủ mỏng manh bị gió thổi bay.
Tần Mặc Lĩnh giơ tay lên, trên tay hơi dùng sức, ôm người trước mặt vào trong ngực. Eo của cô vừa nhỏ vừa mềm mại, anh lại kéo cô vào trong ngực, để cô dán lên người mình.
Khác với ban ngày khi chụp ảnh cưới, bây giờ chỉ có hai người bọn họ, váy trên người cô lại mỏng, nhiệt độ cơ thể của anh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Gió biển lướt qua bên tai. Cánh tay anh rắn chắc có lực, nhưng trong lòng anh lại rất dịu dàng.
Hai người kề sát nhau, thân thể anh có sự khác thường, Giản Hàng cảm giác được. Người đàn ông trước mắt này, đối với cô mà nói, thân thể anh đặc biệt xa lạ.
Nhưng hơi thở lại rất quen thuộc.
Giản Hàng quay mặt đi, âm thầm hít sâu một hơi.
Xung quanh tối mịt, gió biển, sóng biển, tất cả mọi thứ càng như được phóng đại thêm vô hạn, cảm giác thời gian dài tựa như vài phút đồng hồ, nhưng trên thực tế mới chỉ có vài giây ngắn ngủi trôi qua.
Tần Mặc Lĩnh đặt ly rượu lên bàn gỗ bên cạnh, cúi đầu, cọ xát môi cô.
Giản Hàng nâng cằm, cô và anh cũng không quá thân thiết, nên không chủ động hôn môi anh. Cô ngẩng đầu lên và đặt nụ hôn lên yết hầu anh.
Rất nhẹ.
Cô đối với anh cũng có ham muốn chiếm hữu, không thích anh đối xử tốt với người khác. Chỉ hy vọng anh là của một mình cô.
Tần Mặc Lĩnh khẽ cứng đờ người.
Nụ hôn vừa rồi của cô, thật giống như trong sự vắng lặng nơi vùng hoang dã khô cằn của mùa đông, bỗng đốt lên những đốm lửa nhỏ, khiến cả một rừng cỏ bùng cháy.
Ngọn lửa vô cùng mãnh liệt, không có cách nào lụi tàn.
Anh rũ mắt nhìn cô, vừa lúc cô cũng ngẩng đầu lên nhìn anh. Không nghĩ ngợi gì thêm, anh lại hôn cô một lần nữa.
Một bờ môi của cô bị anh ngậm lấy, mạnh mẽ cắn mút.
Ở ngoài ban công hơi bất tiện.
Tần Mặc Lĩnh cúi người, ôm lấy cô, từ ban công bước vào phòng. Cửa ban công không đóng, rèm cửa cũng không được kéo lại.
Những cánh hoa hồng trên ga trải giường bay khắp nơi, trên sàn nhà, trên tủ đầu giường, ngay cả hai đôi dép lê nằm ngang bên giường cũng có vài cánh hoa rơi lên.
Sau tấm lưng trơn bóng của Giản Hàng cũng dính vài cánh hoa. Khi cô khom người, cánh hoa buông rơi.
Cánh hoa rơi xuống bên cạnh Giản Hàng, lại bị Tần Mặc Lĩnh đè lên. Vào những thời khắc như thế này, không ai có thời gian để để ý đến những cánh hoa lãng mạn ấy. Bản thân Tần Mặc Lĩnh cũng không biết mình đã đè lên cánh hoa, cánh hoa hồng mềm mại, đầu gối lại dùng sức, nó đã bị nhàu nát.