Editor: Sapoche
Hứa Hạnh không thể chấp nhận chuyện Chu Yến Kinh đến bắt chuyện với mình.
Cô ấy nhìn sang Chu Yến Kinh, rồi lại nhìn sang Mạnh Đan Chi, ngại ngùng nhìn anh đang có mưu đồ bất lương, đành phải nháy mắt ra hiệu với cô.
Đương nhiên Mạnh Đan Chi biết Hứa Hạnh đang hiểu lầm.
Bởi vì cô cũng không ngờ tới, Chu Yến Kinh lại có thể nói như thế, cô muốn để anh đến đón cô, kết quả anh nói chuyện lại chẳng khác nào tự nhận mình là tiểu tam cả.
Có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà, dù sao cô cũng không muốn hình tượng mình bị hiểu lầm.
Hơn nữa, đàn anh Chu là ánh trăng sáng trong lòng Hứa Hạnh, vốn sẽ không dịu dàng, nho nhã như thế.
Cửa xe vẫn đang mở, và Chu Yến Kinh lại cứ như hổ rình mồi.
“Đàn anh Chu.” Hứa Hạnh cắn răng, ám chỉ: “Tụi em không tiện đường với anh.”
“Ăn một bữa cơm thôi mà.” Chu Yến Kinh lại lần nữa nói.
Hứa Hạnh: Chết tâm rồi, quả nhiên đàn ông đều hư hỏng như nhau.
Đương nhiên, trong lòng cô, không thể nào nghi ngờ bà chủ vĩ đại của mình được, đàn anh nhất định cũng phát hiện ra cho nên mới như thế.
Mạnh Đan Chi ho nhẹ một tiếng: “Hứa Hạnh, không phải cậu muốn ăn cơm sao?”
Hứa Hạnh vội vàng lắc đầu không ngừng, “Tớ không đói bụng, cậu thì sao? Có phải cũng không đói hay không?”
Mạnh Đan Chi: “Tớ đói bụng.”
Nghe thế, Hứa Hạnh lại trợn tròn mắt.
Mạnh Đan Chi vòng qua kia lên xe, còn không quên cười đón khách: “Cậu cũng lên xe đi, anh ấy nói hôm nay anh ấy mời khách đấy.”
Cô nói hươu nói vượn.
Hứa Hạnh lo lắng, có phải hôm nay hình tượng trong lòng cô ấy bị đổ vỡ tận hai lần không.
Đàn anh Chu là tiểu tam.
Mà bà chủ nhà mình hình như cắm sừng vị hôn phu rồi.
Tuy rằng cô đu CP này,nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguyên nhân người thứ ba này, hơn nữa tuy cô ấy cũng chưa từng gặp vị hôn phu giấu mặt kia, nhưng cũng không muốn thành như thế.
“Tớ… không đi đâu.” Hứa Hạnh chần chờ.
Chu Yến Kinh nhìn Mạnh Đan Chi diễn thành nghiện, nói: “Cùng nhau đi đi.”
Do dự hết nửa ngày, cô ấy vẫn rất muốn biết cuối cùng là hai người này đã xảy ra chuyện gì, Hứa Hạnh không yên lòng ngồi vào vị trí phó lái.
-
“Cố ý sao?” Chu Yến Kinh thấp giọng hỏi.
“Rõ ràng anh mới cố ý.” Mạnh Đan Chi tức giận, “Vừa nãy anh nói thật giống như hai chúng ta, người thì bên ngoài ăn vụng, người thì chen chân vào ấy.”
Chu Yến Kinh nói: “Cái này cũng không thể trách anh được.”
Lời anh nói hoàn toàn không có vấn đề gì, toàn bộ đều do người nghe muốn nghe hiểu thế nào thôi.
Mạnh Đan Chi không còn gì để nói nữa rồi.
Bởi vì đúng thế thật, cái đầu nhỏ của Hứa Hạnh này luôn luôn có mấy suy nghĩ vô cùng kỳ quái, hôm nay cô ấy còn nghĩ cô nói đùa nữa.
Đây không phải trường hợp duy nhất.
Kết quả đàn anh Chu lại kêu một tiếng đàn em, khiến cho cô ấy lại tự bổ não mình thêm lần nữa.
“Bị xem là tiểu tam có cảm giác thế nào?”
Chu Yến Kinh suy nghĩ hai giây, “Cũng còn được.”
Trong lòng Mạnh Đan Chi liếc mắt xem thường.
Cô giải thích: “Hôm nay cái video trên mạng đấy, bị cô ấy nhìn ra là giống em, là em, sau đó anh đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”
Cô thừa nước đục thả câu.
Chu Yến Kinh có chút nể mặt: “Cái gì?”
Mạnh Đan Chi tủm tỉm cười: “Em nói là anh, cô ấy không tin.”
Chu Yến Kinh không hiểu suy nghĩ của các cô gái nhỏ, nhưng rất dễ dàng đoán được Mạnh Đan Chi muốn đùa với cô ấy, cho nên mới cùng cô ấy đi ra.
Lấy anh làm công cụ hình người để thực hiện đấy.
Nhưng mà, coi như còn có thể chấp nhận được.
Ngại Hứa Hạnh còn đang ở đây, nên giọng nói của hai người vô tình cố ý đè thấp xuống, phải cách nhau rất gần mới có thể nghe thấy đối phương nói gì.
Nhưng cảnh này lại vô tình lọt vào mắt Hứa Hạnh, chính là đang nói thầm.
Không chỉ có đối diện, còn vô cùng thân thiết.
Trời ạ, trong lòng cô ấy suy sụp thật rồi.
Hứa Hạnh tìm bảy tám cái lý do.
Bởi vì theo lời bà chủ nói… Cô ấy quan hệ rất tốt với hai người.
Mãi đến khi xuống xe, Hứa Hạnh vẫn còn nhìn chằm chằm Chu Yến Kinh, bà chủ nhà cô dịu dàng như thế, nhất định do đàn anh Chu dụ dỗ.
Dù sao nếu là cô ấy --- cô ấy cũng không chịu được.
Cô ấy giữ chặt tay Mạnh Đan Chi, “Bà chủ…”
Mạnh Đan Chi lùi về sau một bước, cùng cô ấy nói: “Làm sao thế?”
Vừa rồi Hứa Hạnh đã làm công tác tư tưởng, hồi lâu mới nói được, thừa dịp Chu Yến Kinh vào cửa hàng mới dùng một hơi nói ra.
“Bà chủ, tớ biết chắc chắn là do lần trước đàn anh Chu trở về trường thấy cậu xuất sắc, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, nhưng mà, kiểu người trong ngoài không đồng nhất như đàn anh Chu, có khả năng làm loại chuyện này, chắc chắn không thể tin tưởng, các cậu vẫn nên ngừng lại đi!”
Thoạt nhìn thì thấy hai người cũng chẳng có làm cái gì.
Mạnh Đan Chi còn vô cùng nghiêm túc nghe cho hết: “Anh ấy quả thật trong ngoài bất nhất.”
Nhưng lời ngon tiếng ngọt là không hề có.
Hứa Hạnh: “Đúng thế!”
Cô ấy thờ dài, cuối cùng bà chủ cũng nghe vào.
Mạnh Đan Chi thấy dáng vẻ này của cô, nhịn không được cười khẽ: “Hứa Hạnh, tại sao cậu còn chưa hiểu nữa, tớ là loại người sẽ làm ra loại chuyện thế này sao?”
Hứa Hạnh hơi hơi tỉnh táo ra.
Hình như có một ý nghĩ gì đấy hiện lên trong đầu.
-
Sau khi ăn xong, trên bàn ăn vô cùng im lặng.
Chu Yến Kinh rót nước cho hai người, “Chuyện hai ngày trước, người trong nhà cũng biết đấy.”
Mạnh Đan Chi vẫn chưa biết là chuyện gì, “Chuyện gì thế?”
Hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì.
Người trong nhà sao? Hứa Hạnh vểnh tai lên nghe, cô ấy như thế không phải nghe lén nhỉ, mà là quang minh chính đại nghe.
“Tin nóng.” Chu Yến Kinh nhắc nhở.
Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Không có gì chứ.”
Chu Yến Kinh: “Mẹ anh nhìn thấy.”
Trong chớp mắt Mạnh Đan Chi cũng hiểu, mẹ Chu chưa bao giờ lạc hậu cả, theo sát cả thời đại luôn, tất cả các phần mềm và các mạng xã hội bà đều sử dụng.
Khi nhấy CP của hai người họ, chắc chắn sẽ tưởng thật.
Tuy cũng là thật đấy, nhưng một khi đã được truyền ra trong nhóm CP nên trong lòng mọi người điều cho đấy “là giả”.
Hứa Hạnh nghe xong một màn này, cảm giác càng chẳng hiểu gì, tin nóng đương nhiên cô ấy cũng biết, bây giờ đến người nhà của đàn anh Chu cũng biết luôn.
Thật phức tạp, thật loạn nha.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy Hứa Hạnh hình như vẫn chưa hiểu rõ vấn đề, dáng vẻ không màn sự đời nữa, cô cảm thấy có lỗi với nhân viên của mình, cũng không thể suy sút hơn được.
Cô nhìn về phía Chu Yến Kinh: “Cũng đã tan làm rồi, sao anh lại không mang nhẫn vào thế.”
Hứa Hạnh:?
Nhẫn? Nghe hơi hơi quen tai nhỉ.
Hơn nữa nghe đoạn nói chuyện này, cảm giác hai người này hình như đã quen nhau rất rất lâu rồi.
Tuy là nói cho Hứa Hạnh nghe, nhưng Mạnh Đan Chi cũng đang cố ý đấy.
Mỗi ngày cô đều đeo, anh lại không đeo, trong lòng vô cùng không vui.
Ánh mắt Chu Yến Kinh khẽ động, cong môi, nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Mạnh Đan Chi, giống như đã nhìn thấy rõ tâm tư trong lòng cô.
“Trong triển lãm có rất nhiều cấp trên đến, cho nên đã cất nhẫn trong nhà.”
Hứa Hạnh ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà xen miệng vào: “Cái đó, đàn anh Chu sao phải đeo nhẫn thế?”
Chu Yến Kinh cười nhạt: “Nhẫn đính hôn.”
Hứa Hạnh: “?!”
Cô ấy quay đầu nhìn Mạnh Đan Chi, lại nhìn sang tay cô.