Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1734: Quân Hôn Cháy Bỏng 11




Ngô Tiêm Nhu diện một bộ đồ vô cùng thời thượng, sang trọng, mái tóc bồng bềnh mềm mại ôm gọn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, chân đeo đôi giày cao gót xinh xắn, tôn lên đôi chân dài nuột nà.

So về ngoại hình, Ô Tĩnh không có cửa so với Ngô Tiêm Nhu.

Vì thế Ngô Tiêm Nhu không thèm để Ninh Thư vào mắt, lạnh lùng đáp lời: “Hiển nhiên tôi đã nói cho cha biết tôi không muốn kết hôn với một tên lính mọi rợ, nhưng cha vẫn không thay đổi ý định, vẫn nhất quyết bắt ép tôi phải kết hôn bằng được.”

Ninh Thư không nhịn được nhăn mày, sao luôn treo “lính mọi rợ” trên miệng vậy, kì thị nghề nghiệp à?

Sắc mặt Ninh Thư trầm xuống: “Vậy cô cho rằng chỉ khi đội trưởng nói chuyện cùng cha cô, cha cô mới thay đổi ý định sao? Hơn nữa đội trưởng cũng chỉ là cấp dưới của cha cô, ngay cả cô là con gái ruột còn không khuyên nhủ được cha mình, thôi cô bớt làm phiền đội trưởng đi.”

Cô ta không nhận thức được hành động của mình khiến người khác khó xử hay sao?

Ngô Tiêm Nhu cảm thấy bực bội, giọng nói bỗng chốc cao vút: “Cô là ai, đây là chuyện riêng giữa tôi và Tống Dật, ai cho cô chõ miệng vào?”

“Tôi là cấp dưới của anh ấy.”

“Nếu chỉ là cấp dưới, vì sao lại chen ngang trong lúc đội trưởng nói chuyện cùng người khác, Tống Dật, anh có biết quản lí cấp dưới không thế?” Dù sao Ngô Tiêm Nhu cũng xuất thân từ con nhà nòi, giọng điệu thị uy cũng có vài phần khí thế.



“Đây là thành viên trong đội tôi, tâm tính bọn họ thế nào tôi đều hiểu, chỉ là Ngô tiểu thư, chuyện này vẫn phải nhờ cô tự mình nói cho cha cô, chắc hẳn cha cô sẽ không làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của cô.” Tống Dật thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, bèn mở miệng hòa giải.

Ngô Tiêm Nhu hết nhìn Ninh Thư lại nhìn sang Tống Dật, mắt đảo như rang lạc, vẻ mặt mang theo sự hoài nghi.

“Tống Dật, không phải anh có quan hệ bất chính với cấp dưới đấy chứ?” Ánh mắt của Ngô Tiêm Nhu lóe lên vẻ xem thường.

Ninh Thư: …

Cuối cùng cũng hiểu vì sao con mắm Ngô Tiêm Nhu này đi tới nơi nào, nơi ấy liền gà bay chó sủa.

Làm sao mà sống được đến giờ?

Đúng là kĩ năng gây thù hận đạt level max.

Chẳng trách Tống Dật luôn phải điều động quân đội, trực thăng quân dụng, làm anh hùng từ trên trời giáng xuống cứu mĩ nhân.

Tống Dật được buff đủ loại trang thiết bị, đất diễn, cứ liên tiếp như vậy, phỏng chừng hai người bọn họ đã phát nghiện cái trò khôi hài, màu mè này.

Hơ, nói không chừng tình cảm cũng vì thế mà khăng khít thêm.

Sắc mặt Tống Dật có chút khó coi: “Ngô tiểu thư, mời cô ăn nói cho cẩn thận.”

Giống Tiểu Cửu từng nhận xét, không biết tốt xấu, nói năng thì hàm hồ, liên thiên, lời lẽ vô căn cứ như vậy mà cũng nói được, những thứ liên quan trực tiếp tới phép tắc trong quân ngũ, đâu phải muốn nói gì thì nói?

Ngô Tiêm Nhu nhìn Tống Dật lộ vẻ mặt tức giận với mình, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái: “Có phải bị tôi nói trúng tim đen cho nên mới thẹn quá hóa giận như thế? Không gả cho người như anh quả là quyết định đúng đắn.”

Ngô Tiêm Nhu lại nhìn về phía Ninh Thư: “Mà ai lại đi quan hệ bất chính với loại người này cơ chứ, thật kinh tởm.”

Ninh Thư vô cảm nhìn Ngô Tiêm Nhu: “Cô có gì chứng minh tôi và Tống đội trưởng vượt quá quan hệ cấp trên cấp dưới không? Ngô tiểu thư à, cô đừng ăn nói hàm hồ nữa.”

Ngô Tiêm Nhu vẫn chày cối: “Cô còn dám nói cô không có tình ý với cấp trên?”

Ninh Thư: Mụ nội nó, nói câu nào ngứa tai câu ấy.


Cô muốn ném thẳng ba chữ đáng yêu mang tên “Đồ đê tiện” vào bản mặt đáng ghét của Ngô Tiêm Nhu.

Chuyện gì cũng dám nói mà vẫn nghĩ bản thân ngây thơ, trong sáng.

Mày có cơ to nhưng không có nghĩa bà đây phải nhịn mày.

*Cơ to (từ lóng): nhà mặt phố bố làm to.

Ninh Thư lãnh đạm nhìn Ngô Tiêm Nhu: “Cô chú ý cách phát ngôn.”

“Mấy người lén lút ở sau lưng làm trò bẩn thỉu, lại còn ra vẻ đàng hoàng, tử tế, không cảm thấy buồn nôn sao?” Dáng vẻ Ngô Tiêm Nhu cao cao tại thượng, nhìn Ninh Thư bằng nửa con mắt.

Ninh Thư: …

Ai da, đừng chọc bà đây nóng máu.

Ninh Thư nói với Tống Dật: “Đội trưởng, bây giờ hai ta bị cho là quan hệ bất chính, anh không có gì muốn nói à?”

Đang yên đang lành lại bị gán tội danh lên đầu.

Tống Dật không ngừng day trán, luôn miệng giải thích: “Tôi và Ô Tĩnh không có quan hệ ngoài luồng, nghiêm túc mà nói cô đang phỉ báng chúng tôi.”

Ngô Tiêm Nhu cảm thấy mất mặt, đây là người chồng mà cha đã tìm cho cô ta sao, không bênh cô ta thì thôi, lại còn đứng về phe ả đàn bà kia, nói cô ta phỉ báng bọn họ.

Thứ đàn ông cặn bã này…

Ngô Tiêm Nhu hét lên: “Anh quan hệ bậy bạ với cấp dưới thì đừng chối cãi, tôi không thể lấy một tên rác rưởi như anh được, tôi phải nói cho cha biết bộ mặt thối nát của anh.”

Ngô Tiêm Nhu ấm ức mang theo túi xách chạy ra khỏi phòng.

Ninh Thư thấy một màn như vậy, lạnh nhạt mở miệng: “Từ mai tôi sẽ không tới đây nữa, tránh gặp phải kẻ điên như cô ta.”

Ninh Thư nói xong liền nối gót Ngô Tiêm Nhu ra khỏi phòng, tới ngưỡng cửa bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Tống Dật: “Tôi đột nhiên rất mong chờ việc hai người kết hôn, hi vọng được thấy dáng vẻ chật vật của anh, rất rất rất hi vọng.”

“Tôi nói đâu có sai, Ngô Tiêm Nhu muốn chồng mình phải đứng về phe cô ta, nghe lời cô ta, vừa rồi anh chỉ mới nói giúp tôi một câu, cô ta đã sửng cồ lên rồi.” Ninh Thư cười nhẹ, trên mặt tản mạn nét dịu dàng.

*Sửng cồ: Phản ứng mạnh, hung hăng khi gặp điều trái ý.

Tống Dật vốn đã phiền lòng, nay thấy cấp dưới châm chọc mình, không nhịn được nói: “Cười trên nỗi đau của người khác sẽ không có bạn bè đâu.”

“Cảm ơn đã quan tâm, tôi ở một mình vẫn vui vẻ.” Ninh Thư trực tiếp rời đi.

Nếu hiện tại không phá được CP thì chuyển sang tham gia huấn luyện, thực hiện nhiệm vụ.

Là bộ đội đặc chủng, hạng mục huấn luyện mỗi ngày rất vất vả.

Bên cạnh việc rèn luyện các kỹ năng chiến đấu, bộ đội đặc chủng bắt buộc phải nắm rõ về tổ chức quân đội và vũ khí quân sự, bao gồm các loại súng ống, vũ khí lựu đạn, súng phóng lựu, hỏa pháo có đường kính nhỏ, vũ khí bắn phá xe tăng, máy bay,… và quan trọng nhất là phải rèn thành thục kĩ năng đánh tay không.

Mỗi bộ đội đặc chủng đều có thể thích nghi với việc tập kích trên mặt đường, đánh trong đêm tối để truy bắt các đối tượng bỏ trốn.

Kỹ năng sử dụng phương tiện quân sự cũng phải thành thục, phải biết sửa chữa những lỗi trục trặc của thiết bị động cơ, vũ khí.

Nhảy dù, leo núi, vượt qua địa hình hiểm trở,… cần phải có kỹ năng xác định vị trí và cự ly thật tốt thì mới làm được.

Đối với việc huấn luyện kỹ năng tình báo, phải biết quan sát, ẩn núp, nghe trộm, bắt gian, thu gom những bằng chứng phạm tội, lúc cần thiết còn phải sử dụng thư mật để liên lạc.

Yêu cầu đối với bộ đội đặc chủng vô cùng khắt khe, khó như lên trời xuống biển.

Mỗi ngày đều phải thực hiện huấn luyện, đã thế còn phải bớt chút thời gian tới bệnh viện thăm bệnh.

Ninh Thư lười tới bệnh viện, tận dụng thời gian đó để kiểm tra phương tiện quân sự, sữa chữa những chỗ hỏng hóc.

Ngoài ra còn đi leo núi, rèn kĩ năng nghe trộm, học cách sử dụng thư mật.

Ninh Thư lau mồ hôi, đây toàn là những hạng mục khó nhằn, dù sao cô cũng không phải người ủy thác, nhất định phải nhanh chóng học thuộc những kĩ năng này.

Mỗi ngày Ninh Thư chỉ dành ra 3 – 4 tiếng để ngủ.

Nhân lúc Tống Dật đang được chữa trị trong bệnh viện, cô phải học cách sử dụng nhuần nhuyễn toàn bộ kỹ năng của bộ đội đặc chủng.

Một bộ đội đặc chủng có đủ tư chất sẽ luôn tìm ra phương hướng giải quyết vấn đề trong mọi hoàn cảnh phát sinh.

Có đôi lúc Ninh Thư học đến mức hoa mắt chóng mặt.

Khi cảm thấy quá sức liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tuy rèn luyện khổ cực như trâu như chó, Ninh Thư vẫn bị chính trị viên gọi tới quở mắng, nói cô phá hỏng pháp tắc quân ngũ, ảnh hưởng xấu đến mặt mũi của toàn đội.

Chính là chuyện quan hệ bất chính với cấp trên.

Ninh Thư: … (ಠ 益 ಠ)

Đmm, một đám tâm thần…

Mà chuyện vớ vẩn này truyền đi cũng hơi nhanh rồi đấy.

“Quan hệ bất chính” chắc chắc là do con mắm Ngô Tiêm Nhu kia đồn bậy, không thì còn ai vào đây.