Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1733: Quân Hôn Cháy Bỏng 10




Ô Tĩnh biết rõ Tống Dật không có tình cảm với mình, vậy nên trong tâm nguyện chỉ hi vọng Tống Dật không cưới Ngô Tiêm Nhu, mà không phải là sống chung cùng với Tống Dật.

Tình cảm trao đi không nhận được hồi đáp là chuyện bình thường, có một số chuyện không nhất thiết phải cưỡng cầu, nhất là trong chuyện tình cảm.

Chu Nghĩa nói: “Chúng ta là bộ đội đặc chủng, hai tay đã nhuốm đầy máu tươi từ lâu, sao có thể thuần khiết, trong sạch được như cô con gái rượu của Ngô chính ủy, cô mau tỉnh táo lại đi.”

Ninh Thư nhìn lướt qua tấm lưng của Tống Dật bên giường đối diện, tay khẽ miết lớp thạch cao: “Tất cả mọi người đều biết chuyện này, anh mới là người nói hươu nói vượn, tôi bị mù mới không nhìn ra đội trưởng không thích tôi, mà tôi có thích đội trưởng đi nữa, đương nhiên càng hi vọng anh ấy sống tốt.”

“Tôi không đánh giá cao con người Ngô Tiêm Nhu, cô ta được nuông chiều từ bé, đã quen thói ‘muốn gì được nấy’, chỉ sợ rằng hai người cưới nhau về, trong lúc đội trưởng đang làm nhiệm vụ, Ngô Tiêm Nhu “bỗng dưng” xảy ra chuyện, đội trưởng sẽ lập tức bỏ bê nhiệm vụ.”

Chu Nghĩa cảm thấy khó tin: “Cô đừng nói quá lên chứ, mặc dù tính cách Ngô tiểu thư có chút ngang ngược, trái khoáy, nhưng không thể không hiểu chuyện như vậy, phải biết rằng chúng ta gánh vác trên vai tính mạng của hàng trăm triệu người dân, một khi bỏ bê…”

Ninh Thư ngắt lời: “Đối với một vài người, tình yêu mới chính là tất cả, ngay cả sự ra đi của người thân, hay bất kể khó khăn nào cũng không đốn gục được họ, ví như nếu bị người yêu ruồng bỏ, lại cảm thấy trời đất sụp đổ, không thiết sống nữa bla bla… Đúng là não tàn đến mức không ai bì được.”

Chu Nghĩa co rút khóe miệng: “Đội trưởng sẽ không não tàn như vậy chứ?”

“Ai mà biết.” Ninh Thư thờ ơ đáp lời.

Trong tình yêu, nhất định phải giữ được tôn nghiêm, nhân cách của chính mình, không thể chiều hư đối phương quá mức, để rồi đánh mất nguyên tắc, giới hạn của bản thân.

Thậm chí hành động, suy nghĩ không còn giữ được chừng mực, chẳng màng đúng sai, tốt xấu.

Ninh Thư luôn có linh cảm rằng nhiệm vụ lần này đậm chất huyền bí, thật không thể đùa với những thứ được vận mệnh dẫn dắt.

Có quá nhiều phương diện kết hợp lại để bức ép Tống Dật phải kết hôn với Ngô Tiêm Nhu.

Ban đầu, Ngô Tiêm Nhu không nguyện ý gả cho một người đàn ông mà mình không biết, hơn nữa trông đối phương còn giống mấy gã khô khan trong chuyện tình cảm.

Sau một quãng thời gian kết hôn, sống chung, hun đúc tình cảm, nam chính Tống Dật đã thay đổi thành công những định kiến của Ngô Tiêm Nhu về hắn.

Hai người họ từ từ hấp dẫn, thu hút đối phương, cuối cùng trở nên quấn quít, yêu nhau thắm thiết,.. quả là một ví dụ điển hình cho motif “cưới trước yêu sau”.

Và từ đây, cuộc sống ăn hại của Ngô Tiêm Nhu chính thức bắt đầu.

Tống Dật không nỡ dạy bảo vợ yêu theo cách nghiêm khắc, kỉ luật, bởi điều đó chỉ dành cho cấp dưới.

Ninh Thư có nhiều kinh nghiệm phân tích kịch bản cũng không tài nào hiểu nổi, vì sao Tống Dật lại mê luyến Ngô Tiêm Nhu đến mức không thể ngóc đầu dậy được.

Trong chuyện tình cảm này, có vẻ Ngô Tiêm Nhu là người chiếm ưu thế hơn, lúc nào cũng luôn mồm chê bai Tống Dật, không muốn cưới một tên lính mọi rợ v.v…

Ngoài ra, cả ngày Ngô Tiêm Nhu đều ăn không ngồi rồi, nếu rảnh rỗi, hứng trí lên thì đi gây chút chuyện, tạo drama khắp nơi, kết thù với mọi chị em phụ nữ, khiến ai cũng căm ghét cô ta.

Tống Dật là bộ đội đặc chủng, đang yên đang lành lại biến thành lực lượng phòng cháy chữa cháy, cả ngày đi cứu hỏa cho vợ yêu.

Cũng không biết hắn chịu được bao lâu.

Tống Dật cảm thấy thương xót người vợ này, bởi cô ta đã chịu rời bỏ gia đình cao sang quyền quý để cùng hắn chung sống khổ sở.

Vì vậy ngay cả chuyện hắn bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, hắn cũng giấu nhẹm đi, sợ khiến cho vợ yêu lo lắng, kinh hãi.

Ninh Thư: Đmm, mi không cần chịu khổ vì mi có cái mã đẹp, mi không cần chịu khổ vì mi biết cách đầu thai, mi không cần chịu khổ vì mi có chồng mi lo, ok mi là nhất.

Tống Dật là quân nhân bảo vệ quốc gia, vì quốc gia mà xuất sinh nhập tử, thế nhưng lại cam chịu khom lưng uốn gối trước một Ngô Tiêm Nhu nhỏ bé.

Nói không ngoa, Ngô Tiêm Nhu chỉ là một con khỉ chỉ biết khua môi múa mép, nên ném thẳng cô ta vào chiến trường tàn khốc, để cô ta nếm thử mùi vị của chết chóc và sợ hãi.

Mấy con mắm già mồm so với chiến trường khốc liệt, quả thật không đáng nhắc tới.

Ninh Thư khẽ thở dài, giọng nói nhuốm sự phiền muộn: “Theo tôi thấy, đội của chúng ta sắp giải tán đến nơi.”

Chu Nghĩa thoáng sửng sốt: “Sao lại thế, cô muốn rời khỏi đội?”

“Không phải, Ô Tĩnh tôi vẫn muốn cống hiến quãng đời còn lại cho quốc gia, tôi chỉ muốn nói rằng, nếu đội trưởng kết hôn với Ngô Tiêm Nhu, có thể đội ta sẽ làm ít nhiệm vụ hơn, cuối cùng cả đội phân tán mỗi người một nơi.” Ninh Thư nói thẳng thừng, không chừa chút mặt mũi nào cho Tống Dật.

“Chỉ là chuyện từ hôn thôi mà, sao cô cứ quan trọng hóa vấn đề thế?” Chu Nghĩa lắc đầu, một mực không tin: “Đội trưởng vẫn là đội trưởng, sẽ không biến thành loại người ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân như cô nói.”

Ninh Thư nhếch khóe miệng, không lâu nữa đâu, anh sẽ được mở mang tầm mắt.

Ninh Thư bình thản mở miệng: “Ngô Tiêm Nhu y hệt một đứa trẻ chưa trưởng thành, giả dụ trong khi đội trưởng đang bận làm nhiệm vụ, với tính cách trẻ con của cô ta, đương nhiên sẽ quấy nhiễu, làm phiền đội trưởng, ép đội trưởng phải đưa ra quyết định: anh chọn sự nghiệp hay chọn em, dùng cách thức ngớ ngẩn này để kiểm chứng cho tình yêu của cô ta.”

Chu Nghĩa bỗng nhìn Ninh Thư với cặp mắt nghi hoặc: “Ê này, cô có chắc đang hành xử công tư phân minh không đấy, không thì sao lại bôi nhọ Ngô tiểu thư ghê như thế?”

Ninh Thư: …

“Bôi nhọ? Tôi chẳng bôi nhọ ai hết, chẳng qua chỉ nói sự thật mà thôi. Nếu Ngô tiểu thư thực sự là người khoan dung, hiểu chuyện, tôi sẽ lập tức đi xin lỗi Ngô tiểu thư, thậm chí nếu muốn, tôi có thể quỳ xuống cầu xin cô ta tha thứ.”

Lão Nhị nằm trên giường bệnh cách vách giờ mới lên tiếng: “Tôi đồng ý với Tiểu Thập, dù Ngô tiểu thư rất đáng yêu nhưng không thích hợp làm vợ quân nhân.”

Trong đội ngũ của các cô, Lão Nhị là người lớn tuổi nhất, rất có tiếng nói trong đội, ngoại trừ đội trưởng Tống Dật, tất cả đều nghe theo anh ta.

Chu Nghĩa đành bỏ cuộc: “Được thôi, mấy người nói thế nào thì là thế ấy, nhưng nói suông không cũng chẳng giải quyết được vấn đề, nếu đội trưởng đã kiên quyết muốn kết hôn, mấy người làm sao mà cản được, hơn nữa đây còn là chuyện riêng của đội trưởng.”

Ninh Thư mím chặt môi, phải rồi, người ta kiên quyết muốn kết hôn, làm sao cô cản nổi.

Chuyện này có điểm kỳ lạ, phải chăng có thế lực vô hình nào đó đang thúc đẩy, bện chặt mối tơ duyên của hai người này lại với nhau?


Kết cục không thể thay đổi con đường đã định sẵn?

Nhiệm vụ lần này rất huyền bí.

Ninh Thư ở lại bệnh viện chăm sóc cho ba bệnh nhân.

Ngoài dự đoán, Ngô Tiêm Nhu – tiểu thư lá ngọc cành vàng lại mang hoa quả, đồ ăn tới phòng bệnh mỗi ngày.

Khi tới đây, cô ta luôn trưng ra vẻ mặt bị ép buộc, khó ở, thiếu kiên nhẫn.

“Nếu không phải vì cha ép tới đây, tôi còn khuya mới đi. Mà chừng nào anh mới nói rõ ràng mọi chuyện cho cha tôi vậy, chúng ta không thể kết hôn được.” Ngô Tiêm Nhu nhăn nhó mặt mũi.

Tống Dật có chút bất đắc dĩ: “Đợi thân thể tôi hồi phục lại đã, chuyện đã hứa tôi nhất định sẽ làm.”

Ngô Tiêm Nhu cứng họng, càng nhìn Tống Dật thì lại càng bực mình, trong lòng nghẹn uất khó chịu.

“Vậy anh nhanh nhanh nói cho cha tôi biết, nếu không mỗi ngày tôi sẽ tới đây làm phiền.” Ngô Tiêm Nhu phồng má, chính cô ta cũng biết bản thân không để ý nhiều như vậy, chỉ là không nhịn được muốn gây chuyện, ngang ngược với hắn, người khác thì không rõ, nhưng đối với ai đó, biểu hiện này được coi là tinh nghịch, đáng yêu.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Vậy tại sao Ngô tiểu thư không nói trực tiếp chuyện này cho cha cô biết?”

Ngô Tiêm Nhu quay đầu nhìn về phía Ninh Thư, thầm đánh giá Ninh Thư từ trên xuống dưới một lượt.

Ninh Thư mặc nguyên cây rằn ri màu xanh lục, đeo đôi bốt đậm chất bộ đội, đầu tóc chải chuốt gọn gàng.

Là một người phụ nữ vô cùng quê mùa, làn da rám nắng trông đen đúa, bẩn thỉu, chung quy lại ả ta không dính dáng gì đến hai chữ “xinh đẹp”.