Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1989-1




Triệu Giai nghe ông ta phân tích cũng có chút đạo lý, nhưng như vậy lại càng làm cho y thêm hoang mang: - Vậy chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi, quân Kim không phải là lui binh, cũng không phải hồi viện Vân Châu, vậy quân Kim tính toán làm cái gì?

Lý Kỳ nhíu mày, nói: - Ngươi nói quân Kim có khả năng nhìn thấu ý đồ chiến lược của chúng ta rồi hay không, nên mới buông tha cho thành trì, sau đó tập trung ưu thế binh lực quy mô phản công? Tông Trạch nghe vậy hai mắt mãnh liệt trợn lên, một loại dự cảm bất tường phát ra: - Đúng vậy, nhất định là như vậy đấy. Nói xong ông ta lập tức hướng ra ngoài trướng vải hô: - Có ai không.

Một người đi đến, không đợi gã mở miệng, Tông Trạch liền vội vàng hỏi: - Mau phái người đi báo cho Chiết Tướng Quân bọn họ biết, bảo họ đừng có bất cẩn, cẩn thận quân Kim phản công, nhất định phải mau, nếu không là không còn kịp rồi. Với tư cách là một người vạch ra chiến lược tổng thể, Tông Trạch đương nhiên hiểu được nhược điểm của mình ở nơi nào, đó chính là phân binh, phân binh là tối kỵ của binh gia, Tông Trạch không thể không biết, nhưng lúc trước lý do ông ta dám phân binh có ba cái, thứ nhất, có thể đánh cho quân Kim trở tay không kịp, trước khi viện binh quân Kim tới, chiếm lĩnh các châu huyện; thứ hai, ưu thế binh lực, lấy ưu thế binh lực đánh tan từng kẻ thù, tránh cho kẻ thù tập trung binh lực; thứ ba, cũng là một điểm chủ yếu nhất, chính là ông ta đoán chắc đối phương sẽ không từ bỏ những thành trì này, trọn bộ chiến thuật của ông ta đều là thành lập ở trên tâm lý chiến này.

Cho tới hôm nay, ngoại trừ Vân Châu ra, chiến lược của ông ta đã lấy được thành công vô cùng to lớn, đã tiêu diệt được rất nhiều kẻ thù, hơn nữa còn chiếm lĩnh hai quan ải trọng yếu là Cư Dung Quan, Cổ Bắc Khẩu.

Cho nên khi Lý Kỳ nói ra "Tập trung ưu thế binh lực", Tông Trạch lập tức bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Nhưng, mặc dù hiện tại ông ta phái người đi thông tri, thật sự sẽ tới kịp sao?

Không còn kịp nữa rồi, Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ không cho ông ta cơ hội này, đại quân đã đến cảnh nội Vũ Châu.

Vũ Châu tức Tuyên Hoá ở hậu thế, phía bắc từ dãy núi Âm Sơn, phía nam dựa vào Dương Hà.

- Báo --, khởi bẩm Đô Thống, ngoài ba dặm phía trước phát hiện quân địch.

- Đối phương có bao nhiêu người?

- Bốn năm trăm người.

Hoàn Nhan Tông Hàn khẽ cười nói: - Bọn họ hẳn là muốn đi chiếm lĩnh hết cả một loạt quan khẩu Vạn Toàn, đây nhất định là tiền quân của đối phương, tốt lắm, nếu đã như vậy, khẳng định đại bộ đội bọn họ ở phía sau, hiên tai bon họ rời khỏi thành trì và thành lũy, là cơ hội tốt nhất để chúng ta tiến công.

Di Thứ Bảo nói: - Đô Thống, nếu chẳng may kẻ thù nhận thấy được đại quân chúng ta xâm phạm, phái đám nhân mã này đến để dẫn dụ chúng ta.

Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn gã một cái, nói: - Ngươi thật đúng là bị người Nam làm cho sợ hãi rồi.

Di Thứ Bảo xấu hổ cười, kỳ thật thật đúng là bị Hoàn Nhan Tông Hàn nói trúng rồi, bọn họ nhiều lần trúng kế, luôn luôn ở trong kế hoạch của quân Tống. Trong lòng cũng bắt đầu có bóng ma rồi.

Hoàn Nhan Tông Hàn hừ nói: - Người Nam không lợi hại như trong tưởng tượng của các ngươi đâu. Nói xong gã quay đầu nhìn về hướng Bạt Ly Tốc nói: - Bạt Ly Tốc, Vũ Châu liền giao cho ngươi đó, lát nữa ngươi trực tiếp xông lên. Không cần giằng co với chi bộ đội này, tốc chiến tốc thắng. Mau đi tìm chủ lực quân Tống phía sau, phải tiêu diệt một chi quân đội này, khống chế được Vũ Châu.

Bạt Ly Tốc tự tin nói:

- Đô Thống xin yên tâm, chỉ là người Nam mà thôi, lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là xuất thân nông dân, có thể nào so sánh với dũng sĩ Nữ Chân ta.

Đệ đệ của Ngân Thuật Khả, đại tướng Hoàn Nhan Tông Hàn dựa vào nhất, chính là tự tin như vậy.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật gật đầu. Không có nhiều lời, cũng khinh thường dặn dò, đây là tín nhiệm.

Di Thứ Bảo mặt mũi đỏ rần, thầm mắng mình vô dụng, thật sự là càng sống càng tụt lùi rồi.

Một dải đất đồi núi biên cảnh Vũ Châu, một đội bộ đội nhỏ đi tới.

Quân Tống ấy ư, không có khả năng mỗi người cưỡi ngựa, chỉ có hơn năm mươi dư kỵ, còn lại toàn bộ là bộ binh, nhưng mỗi người đều ngẩng cao đầu, giống như những con gà trống kiêu ngạo, bởi vì bọn họ đánh bại quân Kim từng ngạo mạn không chịu nổi, bọn họ vẫn lấy làm quang vinh. Đây cũng không phải nói không có chí khí, mà là Tống triều từ khi kiến quốc tới nay, vẫn chưa từng tung hoành Yến Vân, bọn họ có đầy đủ lý do khiến cho mình ngẩng lên cái đầu trước kia đều là cúi thấp.

- Tương Bảo Nghĩa, hiện giờ Tân, Vũ, Nho, Quy lần lượt bị chúng ta đánh hạ, chỉ cần đại nguyên soái đánh hạ Vân Châu, vậy chúng ta liền hoàn toàn chiếm lĩnh Yến Vân, đến lúc đó Hoàng thượng khẳng định ban thưởng thật mạnh cho chúng ta đi.

Một gã râu quai nón đĩnh đạc nói, trong ánh mắt lộ ra hưng phấn. Bọn họ hiểu mục tiêu tác chiến lúc này đây, chính là thu phục Yến Vân. Mắt thấy thắng lợi sắp tới, bọn họ đã bắt đầu nghĩ đến chuyện được ban thưởng rồi.

Người vừa được gọi là Tương Bảo Nghĩa kia tên là Tương Sơn, là một gã Bảo Nghĩa Lang dưới trướng Chiết Khả Tồn, lúc này đây Chiết Khả Tồn đã phái gã đánh tiên phong, chuẩn bị bắt đầu quy mô tiến công huyện Vạn Toàn cũng chính là quan khẩu của một khối địa khu Dã Hồ Lĩnh, hoàn toàn đuổi người Nữ Chân ra quan ngoại, gã nói: - Ngươi thằng nhãi này cũng nghĩ đến quá xa rồi, hiện giờ vẫn còn chưa thắng lợi, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, tướng quân không phải vẫn thường nói với chúng ta ấy ư, kiêu binh tất bại.

Tên râu quai nón kia vò đầu cười cười, không thèm nhiều lời nữa, nhưng trong mắt vẫn lóe ra ánh mắt chờ mong.

Bỗng nhiên, một tên lính do thám chạy vội trở về, dồn dập hô: - Không xong, đối diện đột nhiên vọt tới lượng lớn quân Kim.

Tương Bảo Nghĩa sửng sốt, nói:

- Bao nhiêu người?

- Chỉ sợ có tới vài ngàn.

Tướng sĩ quân Tống lập tức cả kinh, bọn họ hiện tại tuy rằng không e ngại quân Kim nữa rồi, nhưng vấn đề là bọn họ chỉ có năm trăm người a!

- Có còn xa lắm không?

- Trên dưới một dặm đường.

- Tương Bảo Nghĩa, chúng ta nhanh rút lui lại đi.

Râu quai nón kia vội vàng nói.

- Chúng ta tất cả đều là bộ binh, làm thế nào chạy trốn thoát khỏi chiến mã quân Kim.

Tương Sơn nhìn chung quanh, đột nhiên chỉ vào dãy núi phương Bắc cách đó không xa, hô: - Mau mau trèo lên trên đồi kia.

Đây chính là sinh tử tồn vong nha, tướng sĩ quân Tống đều nhanh chân xông lên hướng đồi cao.

Khi Bạt Ly Tốc lĩnh năm nghìn tinh nhuệ vọt tới, quân Tống đã trèo lên đến giữa núi rồi.

Một tên mưu khắc lập tức chỉ vào sườn núi kia nói: - Tướng quân, kẻ thù đang ở trước mắt, mau vào công đi.

Bạt Ly Tốc gật gật đầu, quay sang nói với mưu khắc này: - Ngươi suất lĩnh bản bộ nhân mã tiến đến vây công núi kia, làm chệch hướng một chi bộ đội này, những người còn lại tiếp tục theo ta đi tới.

Nói xong, gã vung lên roi ngựa, cứ tiếp tục chạy về hướng Vũ Châu.

Mưu khắc kia phục hồi lại tinh thần, nhìn chung quanh, đột nhiên tỉnh ngộ lại, nói đùa gì vậy, một mưu khắc như ta chỉ có một trăm nhân mã, còn đối phương có tới năm trăm người nha, ngươi để cho ta một trăm người vây công năm trăm người từ trên cao nhìn xuống, ngươi có phải nói ngược rồi hay không, nhưng Bạt Ly Tốc đã đi rất xa rồi.

Không có biện pháp, quân lệnh như núi, mưu khắc này chỉ có thể cứng ngắc dẫn đầu, suất lĩnh một trăm người quơ đại đao giết qua đó, mặc cho bọn họ hô lớn hơn nữa, thì cũng chỉ có một trăm người, chưa chắc đã dọa chết người khác nha.