Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1988




Từ khi pháo Không lương tâm được sản xuất tới nay, được đưa vào nhiều nhất là chiến trường Nhật Bản, bởi vì pháo Không lương tâm cần một hoàn cảnh vô cùng tốt, tốt nhất là dùng cho mai phục, chỉ cần trúng chiêu, địch nhân kia gần như là bị diệt hết, quân Nhật Bản đều là bộ binh, hơn nữa khá tập trung, lúc phát nổ thì khá happy.

Nhưng dùng cho dã chiến thì có chút không đáng tin cậy, tầm bắn ngắn, trong khoảng một trăm bước đến hai trăm bước, tốc độ bắn lại chậm, ở giải đất bình nguyên rộng lớn, kỵ binh tùy tiện chạy trốn, là có thể trốn được rồi, hơn nữa còn cần đào hố, địa khu Yến Vân cũng được đưa pháo Không lương tâm vào, nhưng đều không sử dụng đại quy mô, tướng sĩ Tống quân càng ưa thích dùng Sàng tử nỏ đi công kiên, bởi vì tầm bắn xa, thao tác đơn giản, hơn nữa Sàng tử nỏ cũng mang theo hỏa dược, uy lực không nhỏ, chủ yếu vẫn là hệ số an toàn cao, pháo Không lương tâm dù sao cũng ở trong phạm vi tầm bắn cung tiễn của địch nhân.

Đây có thể nói là từ trước tới nay, lần đầu tiên sử dụng pháo Không lương tâm quy mô lớn như thế, hoàn toàn tất cả đều là bởi vì thành lũy quân Kim khiến quân Tống rất nhức đầu, lúc này mới sử dụng pháo Không lương tâm đến phá trận.

Cao Khánh Duệ, Hoàn Nhan Xương và tướng sĩ liên can đều chưa từng gặp qua pháo Không lương tâm này, ngọn lửa này nhìn thì dọa người, nhưng cũng chỉ cao hơn một trượng, không thể công kích đến chúng ta.

Oa! Thiệt nhiều bao cát nha!

Chẳng lẽ là bọn họ định dùng cái này để lấp sông?

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu đám người Cao Khánh Duệ.

Không thể không nói, đây cũng là một biện pháp, nhưng vấn đề là phải cần đến bao nhiêu hỏa dược mới có thể đủ lấp được sông đào bảo vệ thành này nha, quân Tống cũng không giàu có đến mức này.

A? Không giống nha! Bao cát này cũng không phải mang đến trận địa chúng ta.

Binh lính thủ vững trận địa đã nhiều ngày, chịu đủ sự tàn phá của pháo, đạn pháo kia vừa nhanh lại mãnh liệt, nhìn đã thấy sợ, cho nên binh lính Kim quốc nhìn quen đạn pháo kia, đối mặt với bao cát thong thả bay tới, trong lòng cũng không quá sợ hãi, kỳ thật pháo Không lương tâm này chính là máy phát xạ, tốc độ bay của bao cát cũng không mau, mà chậm rãi bay thành một đường pa-ra-bôn.

Binh lính quân Kim rất thong dong trốn tránh, hơn nữa bọn họ cũng dự đoán được nói không chừng thứ này sẽ bùng nổ, cho nên cũng chạy đi núp ở mặt sau thành lũy.

Nhưng.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Những "Bao cát" kia hạ xuống trong nháy mắt, tiếng nổ mạnh đến mức không thể dùng từ đinh tai nhức óc như tiếng sấm để hình dung. Trên tường thành, Cao Khánh Duệ chỉ cảm thấy giống như núi sụp, đất lở, thiếu chút nữa là cắm đầu xuống dưới tường thành, chỉ thấy từ một loạt trận địa tiền tuyến quân Kim, nhiều đóa mây hình nấm đột ngột từ mặt đất mọc lên, xông thẳng lên trời, nháy mắt đúc thành một bức tường khói, đương nhiên, nói như vậy cũng hơi khoa trương, nhưng ít ra ngươi đứng ở trên tường thành thì không thể nhìn thấy bờ bên kia nữa, khói mù tràn ngập, vào đầu năm nay, đây chính là rất đồ sộ đấy.

Không có tiếng kêu thảm thiết, bởi vì ngươi căn bản không nghe thấy.

Đứng ở thật xa, Triệu Giai cũng cảm thấy bên tai toàn tiếng ong ong, kỳ thật đừng nói tới quân Kim, tướng sĩ Tống quân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy pháo Không lương tâm được quy mô phóng lên như thế.

Pháo Không lương tâm này hoặc là trước đó cần ngươi ngăn cản nó bắn ra, một khi để nó thuận lợi bắn ra, vậy nghênh đón ngươi chính là niềm vui bất ngờ.

Tông Trạch cũng không cần quan tâm đến địch nhân hiện giờ đang là trạng thái gì, toàn diện xuất động toàn quân, đem trận tuyến đẩy lên phía bờ sông.

Cao Khánh Duệ nghe thấy đối diện tiếng giết nổi lên bốn phía, khẩn trương thổi kèn, khiến binh lính tiền tuyến công kích kẻ thù, nhưng không có bất cứ động tĩnh gì, dưới thành yên tĩnh giống như chết, nhưng ngươi lại nhìn không rõ phía dưới hiện giờ là tình huống gì.

Hoàn Nhan Xương ôm lấy đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, gã đối mặt với ngàn vạn lần binh mã, còn không sợ, nhưng lần này thiếu chút nữa là bị nổ tới tè ra quần, qua một hồi lâu, gã mới lắc đầu, chà xát hai lỗ tai, phục hồi lại tinh thần, đứng dậy, rồi lại gặp cảnh tượng như vậy, hoàn toàn luống cuống, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa rồi.

Một lát sau, khói mù dần dần tán đi, mơ hồ nhìn thấy trận địa tràn đầy thi thể, lung tung ngang dọc, trực tiếp bị nổ cho nát bấy thì rất ít, hơn phân nửa đều là thất khiếu chảy máu, những người này hiển nhiên là bị chấn động mà chết, còn có một số thì bị lực nổ của những hòn đá nhỏ nổ tung bắn chết, càng làm cho người ta kinh ngạc là, cũng có không ít người không ngờ lại chết vì cung tiễn, cẩn thận ngẫm lại thì cũng có thể lý giải, bởi vì trên người binh lính đều có chứa tên, ở dưới tác dụng của lực nổ, tên bắn loạn lên, vô cùng có khả năng bắn chết người một nhà, cho nên số lượng trúng tên bỏ mình cũng không ít.

Không tệ, uy lực của hắc hỏa dược này kém khá xa với hoàng hỏa dược của hậu thế, nhưng đây chính là tinh khiết cao độ của trình độ công nghiệp trước mắt làm ra, hơn nữa hắc hỏa dược chế thành bao trải qua cực độ nén ép bịt kín, lực bùng nổ cực kỳ khả quan, đương nhiên, không đến mức nói là san hết thảy thành đất bằng, nhưng quân Kim căn bản không có phòng bị, không biết loại đồ vật này lại có uy lực lớn như vậy, ở thời điểm tránh né, cũng không băn khoăn đến điểm ấy, kết quả toàn bộ trúng chiêu.

Đặc biệt ở phụ cận xe bắn đá, tất cả đều là thi thể, thật sự là thảm mục nhẫn đổ.

Về phần một hàng thành lũy thật dày kia ấy mà, xuất hiện một hiện tượng vô cùng kỳ quái, chính là lớp bùn đất gia cố đầu tiên đã vỡ ra thành từng cái khe, sau đó bắt đầu chậm rãi lở ra, vả lại tốc độ càng lúc càng nhanh, đều không có ngoại lệ.

Ngươi lấy những hắc hỏa dược kia đi nổ tường thành thật dày kia, thì phỏng chừng còn có chút miễn cưỡng, nhưng những thành lũy này đều là dùng bùn đất gia cố, ngươi muốn trực tiếp nổ phá vỡ, thì ngươi phải chôn ở dưới chân thành lũy, ngươi chỉ chôn ở phía trên, thì rất khó nổ phá, nhưng đây cũng là chuyện không thể nào, vấn đề ngay ở tại chỗ bùn đất ở dưới sự chấn động lớn, sẽ xuất hiện tình trạng sụp đổ, đây là kiến thức vật lý phổ thông, kỳ thật Lý Kỳ chính là muốn lợi dụng lực nổ của pháo Không lương tâm để làm chấn động sụp đổ lớp bùn đất phía ngoài, không bao lâu thời gian, thành lũy này liền toàn bộ đều lộ ra vách đá trụi lủi chỉ dùng để phòng ngừa tên, hơn nữa trên vách đã cũng xuất hiện bao nhiêu cái khe nứt không đồng nhất.

Nói ngắn lại, dưới một vòng oanh tạc mãnh liệt vừa rồi, trận địa quân Kim đã là toàn quân bị diệt, chỉ khoảng nửa khắc, nhân số tử vong đã vượt quá hai ngàn.

Mấu chốt vẫn là quân Kim đối với lần này hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị gì.

Bởi vì quân Kim đã toàn quân bị diệt rồi, cho nên cũng không cần phải phóng ra đợt pháo Không lương tâm thứ hai nữa, Tông Trạch tự mình dẫn đại quân dưới tình huống không hề tổn thương đi tới phía sau pháo Không lương tâm 50m, nhưng mà, trận địa quân Kim liền bại lộ ở trong phạm vi tầm bắn tốt nhất của pháo Chấn hưng. Trước đó mấy ngày, pháo Chấn hưng không thể nhắm chuẩn xác được, dù sao vì khoảng cách khá xa, rất khó chuẩn xác đánh đến bộ phận trung tâm của quân địch, nhưng hiện tại bất đồng, hiện tại pháo Chấn hưng đã có thể có độ cao để nhắm bắn rồi.

Hoàn Nhan Xương đã bị dọa phát đến sợ rồi, làm sao còn dám điều khiển binh lính hướng lên phía trước, kỳ thật điều khiển cũng vô dụng, bởi vì binh lính phía sau đã rúc vào góc tường, dù sao rời xa bờ biển càng xa càng tốt, hết thảy phát sinh trước mắt đã làm cho bọn họ quá sợ hãi rồi.

Rầm rầm rầm!

Rầm rầm rầm!

Năm mươi khẩu pháo Chấn hưng cỡ lớn và năm mươi khẩu pháo Chấn hưng loại nhỏ đồng thời phóng ra, lần này đều là đạn đá, mà thành lũy đã mất đi lớp bùn đất bảo hộ, ở dưới lực đánh vào rất mạnh của đạn pháo trước mặt, có vẻ chính là không chịu nổi một kích, trực tiếp bị phá hủy, bởi vì thành lũy trước kia đều là để phòng tên bắn, dày nhất cũng là phòng ngừa Sàng tử nỏ, trước mắt còn không có thành lũy phòng ngừa đạn pháo, làm cho độ dày không đủ, tuy nhiên tin tưởng sau trận chiến này, các quốc gia ngoại trừ Đại Tống đều sẽ kiến tạo thành lũy phòng ngự pháo Chấn hưng.

Một lượt oanh tạc với cao độ chuẩn này qua đi, thành lũy yếu ớt bắt đầu từng tòa từng tòa sụp đổ, mà xe bắn đá phía sau nó cũng bắt đầu từng chiếc từng chiếc bị nổ phá thành mảnh nhỏ, có một số xe bắn đá còn không cần pháo Chấn hưng ra tay, nỏ xe liền trực tiếp phá huỷ rồi.

Mà quân Kim đối mặt với hết thảy vừa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn, may mà Cao Khánh Duệ còn phản ứng khá nhanh, nhanh chóng cho người đi cứu xe bắn đá, tuy rằng đoạt lại về được hơn mười cái, nhưng vẫn có hơn một trăm cái xe bắn đá báo hỏng.

Dưới tính hủy diệt của pháo Không lương tâm, quân Tống rốt cục đứng vững vàng gót chân ở bên bờ sông, hiện giờ đã bức bách quân Kim lui giữ dưới thành rồi, đây là đạo phòng tuyến thứ hai, bởi vì mục đích của quân Kim là kéo dài thời gian, bọn họ ở trong này kiến tạo đạo phòng tuyến thứ hai, mục đích chính là dưới tình huống quân Tống qua sông, cho mình một đường khởi xướng tấn công, nếu hiện tại liền lui về trên đầu thành, như vậy liền hoàn toàn mất đi năng lực chủ động công kích, mà quân Tống qua sông kỳ thật cũng là vô cùng mấu chốt, đây nhất định là một trận đánh ác liệt, bởi vì ngươi muốn lấp sông cũng không có khả năng lấp hết toàn bộ, vẫn phải dùng người đi chiếm lĩnh bờ bên kia, thì đoàn xe mới có thể qua sông, lúc này chính là một cơ hội công kích thật tốt cho quân Kim, tuy nhiên, bọn họ vẫn sẽ gặp phải uy lực của pháo.

Sau khi chiếm lĩnh bờ sông, Tông Trạch lập tức tổ chức binh lính lấp sông đại quy mô, cái này thoải mái hơn, có thể ngày tiếp nối đêm lấp sông, tốc độ lấp sông được tăng lên rất nhiều, nếu giống mấy ngày trước đây, thì phải đợi đến năm nào tháng nào a!

Quân Kim cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đem từng túi bùn đất đổ vào trong sông, hoàn toàn không có cách nào.

Mà quân Tống cần phải làm chính là chờ đợi.

- Báo --, khởi bẩm Hoàng thượng, Trương tướng quân và Chiết Tướng Quân truyền đến cấp hàm.

Triệu Giai sửng sốt, chợt vui vẻ nói: - Chớ không phải là bọn họ đã công phá các châu huyện như Quy Châu, Nho Châu rồi đó chứ? Mau mau đem tới.

Nhưng mở ra phong thư vừa nhìn, Triệu Giai đột nhiên nhướn mày.

Tông Trạch hỏi vội: - Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì vậy?

Triệu Giai kinh ngạc nói: - Quân Kim --- quân Kim lui binh rồi.

- Lui binh?

Tông Trạch, đám người Lý Kỳ đều cả kinh.

Triệu Giai đem thư đưa cho Tông Trạch, Tông Trạch sau khi xem xong, lại đưa cho Lý Kỳ: - Xem ra là đối phương muốn toàn lực bảo vệ Vân Châu.

Tông Trạch đột nhiên lắc lắc đầu nói: - Nếu bọn họ toàn lực bảo vệ Vân Châu, vậy càng thêm không nên lui binh chứ, một khi bọn họ tập trung binh lực ở Vân Châu, như vậy tất cả đại quân chúng ta cũng có thể đến Vân Châu, vây công bọn họ, nếu bọn họ muốn bảo vệ Vân Châu, thì nên kiềm chế các bộ phận quân đội của chúng ta, mà không phải dẫn mấy lần đại quân đến tấn công Vân Châu thành.

Triệu Giai vừa nghe, thấy cũng hơi có đạo lý, nói: - Chẳng lẽ bọn họ tính toán rút khỏi Yến Vân?

Lý Kỳ hoang mang nói: - Coi như bọn họ thật sự tính toán lui binh, vì sao còn phải thủ vững Vân Châu như thế, có thể trực tiếp lui lại về hướng Bắc là được, chúng ta còn chưa khống chế được Trường Thành nơi đó.

Tông Trạch lắc đầu nói: - Chuyện này không đơn giản như vậy, Hoàn Nhan Tông Hàn kia truyệt không phải là hư danh, gã sẽ không thể nào làm như vậy.