Yêu Quái Thời Đại Tinh Tế

Chương 6: Ngây Ngốc Theo Về Nhà Mất Rồi




Chiến hạm tuần tra được đậu tại cảng vũ trụ hành tinh Farrer, nơi đây khắp nơi đều là một màu xám lạnh lẽo, bầu không khí nặng nề khiến hô hấp khó chịu.

Hồ Cơ cam nguyện hóa thành hồ ly nhỏ cho Dai mang đi chứ không muốn vận động trong bầu không khí này, lại càng khỏi phải nói đến Bạch Niên, cậu hóa thành thỏ nhỏ chui vào túi áo trước ngực Hàn Tiêu Hãn.

Bỏ qua con hồ ly màu đỏ cam nằm ườn trên vai mình, Dai đi bên cạnh y mà giải thích cho hai kẻ lạc hậu kia biết "Hành tinh Farrer giống như tên gọi của nó, đây là một hành tinh khắp nơi đều có quặng sắt, ngay cả trong không khí cũng có thành phần kim loại nên người từ hành tinh khác đến đây không thể ở lâu."

"Do là một hành tinh quặng nên nhiều công xưởng thuộc quân đội đến đây đóng giữ nhằm thuận tiện cho việc sản xuất."

Người đi đường ở đây không nhiều, trên không là những thông đạo chuyên dùng để vận chuyển.

Lúc đi qua một người, Bạch Niên thấy rõ ràng trên da của người đó một số nơi bị kim loại hóa.

"Này, Hàn Tiêu Hãn. Người kia bị sao vậy?" cậu nhỏ giọng hỏi y.

Bước chân y nhàn tản bước đến một trạm tàu vũ trụ khác, nơi đó có tàu vũ trụ đi đến thủ đô tinh.

"Người ở Farrer lâu sẽ mắc một loại bệnh gọi là kim loại hóa, các tế bào trong cơ thể đều sẽ từ từ hóa thành kim loại cho đến khi tạo thành một khối sắt hình người." y lười biếng nói.

Nghe y nói, thỏ nhỏ hoảng loạn hét toáng lên "Ahhhh! Sao anh không nói sớm!? Tôi không muốn là thỏ sắt đâu!"

Hai chân thỏ nho nhỏ che lại cái mũi hồng, cùng lúc đó một lồng kết giới có tính tinh lọc được dựng lên cho bốn người bọn họ.

Hàn Tinh Hãn cùng Dai nhất thời kinh ngạc nhìn thỏ nhỏ đang thở phào nhẹ nhõm.

"Đây là dị năng của cậu sao thỏ con?" y kinh ngạc hỏi.

Cho đối phương một ánh mắt như nhìn kẻ ngu xuẩn, cậu không chút để ý đáp "Không phải. Hồ Hồ cũng có thể làm nha."



Dai nhất thời nhìn hồ ly đang ủ rũ nằm trên vai mình, so với dáng vẻ vốn có thì đây là một con hồ ly to như một bé mèo.

Cảm nhận được ánh mắt nhìn đến, Hồ Cơ mắt cũng không thèm nhấc mà nói "Đừng hỏi, ta đang còn bận phục hồi do thứ thuốc chết tiệt ngươi tiêm cho ta đây, không dư hơi sức đâu."

Đây rõ ràng là trắng trợn ghi thù.

Rất nhanh bọn họ đã đến trạm tàu vũ trụ, đặt hai khoang hạng nhất đi đến thủ đô tinh rồi lên tàu chờ đợi tàu khỏi hành.

Đầu thỏ tựa vào cửa kính trong suốt, nhìn tàu vũ trụ dân dụng rời bến đi vào không gian.

Bỗng cậu quay qua hỏi "Hàn Tiêu Hãn, nếu như năng lượng trên tàu hết thì sẽ ra sao?"

Thoải mái nằm trên giường nghỉ ngơi, y nhắm mắt đáp "Sẽ không có chuyện đó đâu. Cho dù hết năng lượng thì cũng có thể gửi tín hiệu cầu cứu rồi sử dụng nguồn cung dự phòng."

Nói chung chính là không giống như thời điểm mấy ngàn năm trước.

Thỏ nhỏ nhảy vài cái rồi chui vào lòng y, thanh âm ngái ngủ nói "Tôi cũng muốn ngủ."

Hé mắt nhìn thỏ con coi mình như ổ thỏ để ngủ, đến cuối cùng y cũng chỉ có thể thở dài rồi chìm vào giấc ngủ nông.

Từ hành tinh Farrer đi đến thủ đô tinh mất hơn hai ngày, đến trưa ngày thứ ba tàu đã đậu xuống cảng vũ trụ.

Thủ đô tinh thuộc tinh hệ Lam Giới.

Đứng trên đất bằng, Bạch Niên ngửa đầu nhìn bầu trời xanh biếc với vô vàn thông đạo dành cho huyền phù cùng tàu con thoi loại nhỏ.

Nói là Lam Giới nhưng nhìn thế nào cũng toàn là kim loại nha, thật là lừa người.



Trước mặt họ rất nhanh đậu xuống một chiếc huyền phù đen tuyền, đường nét sắc bén trông rất có khí thế.

Thấy Hàn Tiêu Hãn bước lên thì Bạch Niên cũng lên theo.

Đến khi huyền phù xuất phát thì cậu mới ngây ngốc hỏi y "Hồ Hồ và Dai không đi cùng chúng ta sao?"

Ánh mắt Hàn Tiêu Hãn một vẻ bất lực, y nói "Tôi còn muốn hỏi cậu sao lại lên đây đây này! Sao không ở lại đi với Hồ Cơ và Dai?"

Cậu chớp chớp mắt ngây thơ nói "Tôi nghĩ là cả bốn chúng ta đi cùng nhau nha."

Hít sâu một hơi, Hàn Tiêu Hãn nhịn xuống buồn bực mà nói "Tôi có nhà thì tôi về nhà. Cậu lên đây theo tôi về nhà làm gì hả?"

Tự biết bản thân sai, Bạch Niên ngồi nghiêm chỉnh nghe giáo huấn.

Huyền phù chạy một đường đến trước một khu biệt thự rộng lớn, đi vào cổng sắt, theo cửa hầm đi vào nơi đậu.

Bước chân cậu lon ton đi theo y, dáng vẻ im lặng dịu ngoan thật đáng yêu làm sao.

Vậy nhưng y hiểu rõ, đáng yêu là thế, bởi tài bán đứng đồng bạn với vẻ ngoài của cậu là tỉ lệ thuận với nhau.

Theo thang máy đi lên, đợi khi cửa thang máy mở ra thì đối diện với bọn họ là một nữ sinh duyên dáng đang mong ngóng nhìn chằm chằm.

Đến khi cửa thang máy mở ra, nữ sinh đứng hình nhìn thiếu niên tai thỏ đáng yêu đang tròn mắt nhìn mình.

Đợi khi phản ứng lại, Hàn Tiêu Hãn chưa kịp ngăn cản thì một tiếng rống đã vang vọng khắp biệt thự.

"Ông nội! Ba mẹ! Anh mang người yêu về nhà kìa!"