Yêu Ma Đạo

Chương 259




Sau đó nam nhân liền cảm giác được bị nóng rực cùng bành trướng của hai người ôm, hoàn toàn không thể lại tự hỏi, chỉ có thể nhận vuốt ve nhẹ nhàng của hai người, chính là tùy ý hai người tiến vào.

Một trước một sau.

Tốc độ không đồng nhất, sâu sâu cạn cạn luân phiên……..

Mạt Đồng cùng Phật Hàng đồng thời ôm thân thể nam nhân.

Nam nhân chỉ cảm thấy thắt lưng của chính mình thực đau, chân thực mềm nhũn.

Lại là sóng nhiệt trùng kích, lại là nước hồ lạnh lẽo làm dịu……….

Nam nhân tại trong từng đợt từng đợt sóng nhiệt mãnh liệt trở nên run rẩy, khiến cho rên rỉ, hắn thậm chí là suy nghĩ hỗn loạn bám víu thân thể của Mạt Đồng cùng Phật Hàng.

Phật Hàng đặt nam nhân ở trên đùi, còn hỏi nam nhân có thích loại tư thế này hay không.

Nam nhân nghĩ muốn giơ tay đẩy mặt của Phật Hàng ra, nhưng hắn mới vừa vươn tay đã bị Phật Hàng tóm lấy.

Sau khi Phật Hàng ôm nam nhân xong thì Mạt Đồng đặt nam nhân ở bờ ao, nam nhân chỉ cảm thấy cảm giác nóng lạnh luân phiên chạy toán loạn ở trong thân thể, nam nhân cũng không biết bọn họ làm bao lâu……..

Có lẽ là 1 canh giờ, có lẽ là 2 canh giờ, lại có lẽ là suốt một đêm……..

Nam nhân đã là lần thứ hai hôn mê, thời điểm hắn tỉnh lại, phát hiện chính mình vẫn là ở Tà Đế cung, hắn nghĩ muốn đem hết thảy việc này trở thành mộng thì cũng không có thể, xúc cảm chân thật như vậy làm cho hắn không thể quên.

Hơn nữa thân thể hắn cũng càng lúc càng mẫn cảm, cho dù là hiện nay nhớ lại cảnh tượng khi Phật Hàng cùng Mạt Đồng ôm hắn thì trong thân thể nam nhân thế nhưng còn lưu lại cái loại cảm giác này.

Không ngừng xâm nhập xâm nhập………

Môi của nam nhân có chút run lên, eo đau chân nhũn, đùi cũng rất đau, hắn vén áo ngủ bằng gấm trên người lên, nhìn đến giữa hai chân có hôn ngân hồng hồng, trên bụng cũng có, liền ngay cả trên mặt cái kia cũng đều có…………

Không khí 4 phía giống như nháy mắt biến nóng, nam nhân chậm rãi kéo chặt chăn, dùng chăn quấn quanh thân thể, toàn bộ y phục của hắn cũng không thấy, bên giường đặt y phục sạch sẽ.

Phật Hàng đưa hắn tới nơi này, chính là muốn ngăn cản hắn đi Kỵ Long Sơn, nam nhân không rõ vì sao Phật Hàng phải làm như vậy, Phật Hàng sợ hắn đem các thứ đó cho người kia, sau đó người kia sẽ uy hiếp đến Phật Hàng…….

Nam nhân nhớ rõ tối hôm qua trước khi hôn mê hắn hỏi Phật hàng sự tình này, Phật Hàng chính là nói……..

“Ngươi muốn mấy thứ kia như vậy, ngô liền phái đệ tử thay ngươi đi tìm, tóm lại ngô sẽ không tự mình đi, càng thêm sẽ không cho ngươi đi”. Khi đó ánh mắt của Phật Hàng rất quả quyết……..

Nam nhân thực bất đắc dĩ.

Phật Hàng không cho hắn đi, Mạt Đồng cũng không đồng ý hắn rời đi, tuy rằng không có bị giam cầm, nhưng là nhưng không cách nào rời khỏi Tà Đế cung, mỗi ngày nam nhân chỉ có thể đi dạo tiêu khiển trong Tà Đế cung.

Thỉnh thoảng hỏi thăm đệ tử của Tà Đế cung một ít tin tức bên ngoài, ban ngày nam nhân quanh quẩn ngay tại trong Tà Đế cung, thưởng thức dòng suối chảy xuống từ trên núi của Hoành Đỉnh.

Tà Đế cung này trước kia là Nham môn, là Nham Vân sai người tu kiến cung điện, nơi này rất đại khí, nóc nhà mái cong kia, hành lang thật dài, cùng với đại điện rộng lớn đều thực khí phái.

Từ sau khi Phật Hàng đoạt Thần Hỏa lệnh của Nham Vân, nơi này liền trở thành của Phật Hàng.

Nhưng là bối cảnh bên trong cũng giống như trước kia, không có thay đổi, chỉ có thay đổi phục trang của đệ tử, toàn bộ đều biến thành màu đen……

Buổi sáng có đệ tử sẽ luyện kiếm ở trong rừng trúc phía sau núi, tới giữa trưa trên cơ bản đều đi ra ngoài trảo quỷ, mà toàn bộ thời gian 1 ngày Phật Hàng đại bộ phận đều bên trong thư phòng, nam nhân chưa bao giờ sẽ đi quấy rầy Phật hàng, thường xuyên có đệ tử trở về thông báo tình huống bên ngoài, Phật Hàng chỉ cần hạ lệnh phân phó là được.

Còn Mạt Đồng thì mỗi ngày y đều sẽ đi Lưu Phong trấn phía bắc diện của quỷ lâm, nơi đó âm khí thập phần dày đặc, mỗi lần y trở về đều sẽ mang dược cho nam nhân, nhưng nam nhân uống rồi cũng không có hiệu quả gì.

Nam nhân cũng dần dần phát hiện một vấn đề, mỗi lần hắn uống dược xong thì Phật Hàng đều sẽ ôm hắn, hắn không thể hấp thu dược tính, ngược lại bị Phật hàng hấp thu mất.

Việc này nam nhân vẫn không nói cho Mạt Đồng biết, bởi vì thỉnh thoảng Mạt Đồng cũng ôm hắn, tựa hồ Mạt Đồng cũng có thể hấp thu linh khí không thể hấp thu trong cơ thể hắn, đánh bậy đánh bạ này thật làm cho công lực của Mạt Đồng cùng Phật Hàng tăng lên.

Mấy ngày nay nam nhân đều ở tại Tà Đế cung, hắn ở trong này suốt một tháng, trong lúc này hắn cũng không phải cũng không muốn trở về, nhưng Phật Hàng lại luôn nói, chờ các đệ tử của Tà Đế cung mang thứ ấy về đây thì hắn lại đi cũng không muộn.

Nam nhân vốn thực sốt ruột, nhưng ngẫm lại thì sốt ruột cũng vô dụng, cuối cùng cũng chỉ có thể đợi chờ mà thôi.

Lần này nam nhân tiếp nhận Phật Hàng, cũng tiếp nhận Mạt Đồng.

Kỳ thật cũng chưa nói tiếp nhận hay không tiếp nhận, quan hệ của 3 người tự nhiên lại vi diệu, nhưng thần kỳ hòa bình.

Phật Hàng cùng Mạt Đồng cũng ít ghen tị với nhau, cũng sẽ không lại khắc khẩu.

Hơn nữa phương tiện sinh hoạt kia của ba người bọn họ cũng coi như hài hòa, bởi vì bọn họ sẽ không làm cho nam nhân khó xử, cũng tự động thay đổi quan hệ của lẫn nhau, hết thảy đều trở nên rất hòa bình.

Nam nhân cũng không phải là người hẹp hòi, sau khi Phật hàng giải thích rõ ràng với hắn thì hắn cũng liền hiểu được kỳ thật Phật Hàng cũng vì muốn tốt cho hắn, mà mỗi ngày Mạt Đồng đều đang tìm dược vì hắn, hắn nhìn thấy liền mềm lòng.

Ai…………

Gần đây cuộc sống của nam nhân có thể nói là phi thường yên bình, hơn nữa Tà Đế cung có 1 tiểu đệ tử, mỗi ngày đều đưa tin cho hắn, nói người bên Bạch Vân Quan bắt đầu phái người xuống núi trừ yêu, hiệu quả tựa hồ cũng không tệ lắm, về phần chưởng môn trong truyền thuyết của Bạch Vân Quan thì cũng bởi vì sự tình hàng yêu mà tự mình xuống núi đến đây.

Nam nhân nghe tới đó thì cảm thấy không ổn, bởi vì hắn biết nếu không phải Nham Vân chạy trốn rồi thì Liễu Phong tuyệt đối sẽ không xuống núi…….

Nguy rồi.

Nam nhân nhíu mày, hắn nhớ lại ngày ấy, thân hình của người đeo mặt nạ kia, đích thật là rất giống Nham Vân, trước đó hắn liền cảm thấy người đó là Nham Vân, mỗi khi hắn nghĩ đến Nham vân đáp ứng qua Liễu Phong sẽ không xuống khỏi Thanh Sơn thì hắn đều phủ định loại ý tưởng người kia là Nham Vân.

Nam nhân thực hy vọng không phải.

Chính là phương thức nói chuyện của người kia, cùng thái độ giết người không chớp mắt, đích thật là phi thường giống Nham Vân, hơn nữa Nham vân là hắn nuôi lớn, khi hắn nhìn đến người kia thì hắn thật sự rất quen thuộc cái loại cảm giác này.

“Tích gia, ngươi làm sao vậy?”. Tiểu đệ tử của Tà Đế cung nhẹ kéo ống tay áo của nam nhân một chút.

“Không có việc gì, ta chỉ là nhớ tới một vị cố nhân”. Trên mặt nam nhân lộ ra tươi cười, thực hiền hoà, hắn cùng đệ tử của Tà Đế cung đều tán gẫu tới rất hợp ý.

Nam nhân đứng ở trước đại điện mênh mông cảm thấy có chút rét run, Nham Vân xuống núi là muốn trả thù bọn họ, Nham Vân khẳng định đầu tiên sẽ tìm Phật Hàng cùng Mạt Đồng tính sổ, bởi vì Phật Hàng cùng Mạt Đồng đoạt Nham môn của y, tiếp theo y sẽ tìm Cửu Hoàng tính sổ, bởi vì Cửu Hoàng giúp Liễu Phong che giấu hôn tấn, cho nên Cửu Hoàng khẳng định không thoát được……..

Cho nên trước đó Phật Hàng không muốn hắn đi tìm thi vương………

Cho nên trước đó Cửu Hoàng mới có thể nói không muốn hại chết chính y………

Thì ra bọn họ đều thực tỉnh táo, chỉ có hắn bị sương mù che mắt, chính là hắn không tỉnh táo nhất, chính là loại lựa chọn khó cả đôi đường này làm cho nam nhân thật sự thực đau đầu, còn có Hồ Lục Nương khẳng định đã ở trong phạm vi muốn giết của Nham Vân.

Nguy rồi, nguy rồi!

Sau khi nam nhân vội vàng nói lời từ biệt cùng tiểu đệ tử kia của Tà Đế cung, liền vội vội vàng vàng đi tới thư phòng trong nội cung của Phật Hàng, chỉ nghe tiểu đệ tử ở phía sau bất an kêu la với hắn.

“Tích gia, hôm nay ngươi đừng loạn đi ở trong cung, Tà Đế nói hôm nay Tà Hoàng sẽ hiện thế, bảo tất cả mọi người đừng loạn đi lại, phải ở trong phòng yên lặn ngồi xuống ngưng khí luyện công……….”.

Tà Hoàng?

Nam nhân không thể chú ý nhiều như vậy, trực tiếp đi tới thư phòng của Phật Hàng, chính là không gặp được Phật Hàng, hắn tìm khắp Tà Đế cung, cũng không thấy Phật Hàng cùng Mạt Đồng, hắn chạy tới hỏi đệ tử gác cửa mới biết sáng sớm hôm nay Phật Hàng cùng Mạt Đồng đã đi xuống núi.

“Các ngươi có biết bọn họ đi xuống núi làm gì không? Đi đâu?”. Nam nhân bình tĩnh nhìn đệ tử này, đệ tử này không dám nói, nhưng lại sợ hãi thân phận của nam nhân.

“Không biết”. Đệ tử này lắc đầu.

Lúc này, có vị đệ tử mới từ bên ngoài trở về, nhìn thấy nam nhân đang hỏi tung tích của Tà Đế cùng Mạt Đồng, y liền tiến lên lắm miệng nói một câu: “Tà Đế cùng Ma Tôn đi Biên thành, nói là giúp Tích gia cứu công nhân của quý phủ, bởi vì sáng sớm hôm nay chúng ta liền đem thi khối trở về, Tà Đế nói không thể trì hoãn, liền tự mình đi”.

Sau khi nam nhân nghe xong liền nói xuống núi, chính là các đệ tử ngăn cản hắn không cho hắn đi, hắn cũng chỉ đành bất an trở về nội cung, hắn không có từ bỏ, vì thế hắn đi tới cửa sau.

Bởi vì hôm nay đệ tử của Tà Đế cung nhận được mệnh lệnh của Tà Đế, cũng không dám tự tiện đi lại ở trong cung, nam nhân đi tới cửa cung của Tà Đế, hôm nay nơi này thế nhưng không ai trông coi, hắn thừa dịp xuống núi.

Nam nhân mới vừa xuống núi liền nhìn thấy bầu trời đêm xuất hiện một cái hắc động tràn ngập ô khí, hướng về địa phương tụ tập tà khí kia, hắn ra roi thúc ngựa tiến tới Biên thành.

Thời điểm tới Biên thành đã là ban đêm.

Cửa thành cũng sắp phải đóng rồi, nam nhân thúc ngựa xông vào thành.

Bởi vì đã khuya nên trên đường rất vắng vẻ.

Bông tuyết bay 4 phía, khí lạnh lưu động, gió lạnh thấu xương thổi cả người run rẩy.

Nam nhân khoác trường bào bằng da, cưỡi 1 khoái mã màu nâu, tiếng roi ngựa lăng lệ trong tay xé gió, hắn cưỡi ngựa thẳng tới Trương phủ.

Đại môn của Trương phủ thực rộng lớn, nam nhân dứt khoát trực tiếp thúc ngựa đi vào, căn bản không kịp xuống ngựa, người hầu trong phủ nhìn thấy hắn thì đều bị dọa tới.

“Ôi, cô gia, ngươi đã trở lại, ngươi làm cái gì vậy, mau xuống ngựa………..”. Lão quản gia vôi vội vàng vàng chạy qua, người hầu trong phủ đều bị nam nhân dọa tới.

“Cửu gia có ở trong phủ không?”. Nam nhân trực tiếp hỏi.

“Trước đó Mạt thiếu gia trở về bàn bạc sự tình cùng Cửu gia, không biết bọn họ nói chuyện gì, Cửu gia liền nâng tuyết liên mà mấy ngày trước y sai người chuyển tới từ Tuyết Sơn cùng Mạt thiếu gia đi ra ngoài”. Lão quản gia nói đúng sự thật, nhưng lão nhân không biết nội tình, lại nói bổ sung, “Xem ra phải đi đàm sinh ý (bàn chuyện buôn bán), cô gia, cô gia, ngươi lại muốn đi đâu, trước đó Liễu chưởng môn cùng Xích công tử còn tìm ngươi……..”.

“Ta đi 1 lát liền quay về, các ngươi chiếu cố tốt Liễu phu nhân, ai tới gõ cửa đều đừng mở, đêm nay phái thêm mấy vị hộ viện đi trông coi viện tử của Liễu phu nhân”. Nam nhân rất lạnh tĩnh (lạnh lùng + bình tĩnh) phân phó hạ nhân.

“Liễu phu nhân đi Lĩnh trấn cầu phúc cho ngươi, còn chưa trở về, nhưng mà nàng nói là đêm nay trở về, chờ nàng trở về thì chúng ta sẽ dựa theo phân phó của cô gia mà làm theo”. Lão quản gia nói thẳng.

Nữ nhân kia đi thật sự là đúng lúc.

Nàng cũng có thể cảm giác được tà khí tụ tập ở Biên thành……..

Nam nhân cũng bất chấp ngăn cản của lão quản gia, cưỡi ngựa rời khỏi Trương phủ, cả đường cái của Đông Biên thành đều là tiếng vung roi ngựa thúc ngựa của nam nhân, cùng tiếng vó ngựa thanh thúy.

Nam nhân cũng bất chấp Trương quản gia nói Liễu Phong cùng Xích Luyện tìm hắn, hiện tại hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc không cần thiết, hắn muốn cản muốn ngăn cản Phật Hàng cùng Mạt Đồng, lần này hắn thực sai lầm rồi.

Sai thật sự thái quá.

Đều là hắn không rõ thị phi, mới có thể biến thành tình thế như bây giờ, hắn thật ngốc, nam nhân thật muốn đánh chết chính mình, hắn lớn tuổi như vậy, thế nhưng còn có thể bị loạn thế mê mắt. Nhưng hắn cũng không muốn những công nhân này xảy ra chuyện………..

Trên thực tế, chuyện vẹn toàn đôi bên cũng khó đồng thời chiếu cố, nam nhân chỉ có thể lựa chọn, phải giúp công nhân làm việc cho hắn, hay là muốn cùng ái nhân đồng sàng cộng chẩm………

Nam nhân chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Phật Hàng, dù sao pháp lực trên người của Phật Hàng là hắn cho, mà hắn cũng không lo lắng cho Mạt Đồng, dù sao Mạt Đồng là Ma tôn, không dễ dàng bị thương như vậy, còn Cửu Hoàng vốn là thánh thú của phương Bắc, cũng đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Kỳ thật hắn không nghi ngờ thực lực cùng năng lực của bọn họ, chính là đối thủ của bọn họ không phải ai khác mà là Nham Vân người mà nam nhân tự tay dạy dỗ, bởi vì hắn không thể đánh giá năng lực của Nham Vân.

Lần này Nham Vân lần thứ hai đi Tu La cảnh nên công lực lại tăng nhiều, lúc y trở thành Ma tôn thì sẽ rất khó đối phó, hiện nay trong lòng nam nhân hoàn toàn không nắm chắc loại tình huống này.

Lúc trước nam nhân tại Thanh Sơn vì ngăn không cho bọn họ gặp Nham Vân, còn nói những lời kia, hắn tuy có hối hận ngắn ngủi, nhưng hiện nay ngẫm lại hắn cũng không cảm thấy làm sai.

Nam nhân chỉ biết không thể chọc giận Nham Vân, đây là sư phó của hắn, nói môn huấn bí mật cho 1 mình hắn —— không thể chọc giận Nham Vân.

Bởi vì hậu quả không thể lường được.

Lúc trước nam nhân vô pháp chịu đựng nên rời khỏi Bạch Vân Quan, hắn cũng không hối hận, bởi vì hắn không thể làm gì với Nham Vân, càng thêm không thể giết Nham Vân, chính là chịu đựng, bởi vì hắn lại như thế nào cũng vô pháp cãi lời tổ huấn.

Nếu là dựa theo cá tính cương liệt kia của Nham Vân, nếu chọc giận y thì y nhất định sẽ gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật, ngoại trừ Liễu Phong ra thì chắc chắn không ai có thể ngăn cản y.

Ngày ấy Liễu Phong thành thân, nam nhân dùng cái loại phương pháp này ngăn cản Nham Vân, hắn hy vọng làm cho Nham Vân đừng nháo hôn yến (tiệc cưới)của Liễu Phong.

Dù sao toàn thể Thanh Sơn nhiều người như vậy, cho dù Liễu Phong mất mặt cũng không hề gì, nếu Bạch Vân Quan mất mặt thì nam nhân đang ở Bạch Vân Quan không thể bỏ mặc việc này, hắn không phải là rùa đen rút đầu, còn mặt mũi nào đi gặp tổ sư………..

Từ nhỏ nam nhân đã bị tổ huấn giáo huấn, phải dạy dỗ Nham Vân thật tốt, càng phải bảo vệ Nham Vân.

Bởi vì tại thời điểm thái sư phó mang Nham Vân đi gặp nam nhân thì thái sư phó liền nói với nam nhân, Nham Vân tương lai tất thành nghiệp lớn, là thiên tượng chi mệnh (mệnh trời).

Về sau nam nhân phải bảo hộ Nham Vân thật tốt.

Bởi vì thái sư phó biết cốt tử Nham Vân từ nhỏ sẽ cường, còn cố ý nói qua cùng nam nhân, sau khi Nham Vân lớn lên thì tốt nhất đừng chọc giận Nham Vân, phải dạy Nham Vân học bình tĩnh, hết thảy đến bây giờ nam nhân đều hảo nhớ kỹ………

Nam nhân càng thêm nhớ rõ, trước kia khắp trời đại tuyết, năm đó thái sư phó công đạo cho hắn di ngôn cùng môn huấn……….

Tâm niệm nam nhân cấp chuyển. (quay ngược trở lại)

Nếu Nham Vân nháo lên cùng bọn họ, chắc chắn bọn họ cũng sẽ dùng hết toàn lực tranh đấu, tới lúc đó nhất định sẽ lưỡng bại câu thương (đôi bên đều bị thiệt), hiện tại đều chưa thể đánh giá ai thắng ai thua……..

“Các liệt tổ liệt tông của Bạch Vân Quan Thanh Sơn, xin lỗi, có lẽ lần này ta cũng không bảo được Nham Vân”. Nam nhân vừa thúc ngựa chạy như điên, vừa nghẹn ngào nỉ non, thân ảnh hắn như gió xẹt qua con phố dài tuyết rơi đầy trời……….

Nam nhân một đường giục ngựa thẳng tới Đào Hoa am. Hắn vừa tới cửa Đào Hoa Am liền sửng sốt.

Bởi vì pháp trận của nơi này đã sớm bị phá, hắn nhìn thấy đều không phải là bộ dáng phồn hoa thịnh khai ngày đó, là một mảnh hiu quạnh cùng trống rỗng, nam nhân vừa tới nơi này liền nhìn tới một chiếc xe ngựa ngừng ở bên ngoài.

Lúc này người từ trên xe ngựa bước xuống là Xích Luyện……..

Tiếp theo là Liễu Phong………

Hai người nhìn thấy nam nhân xuất hiện nơi đây thì đồng thời sửng sốt……….

Chỉ có nam nhân bình tĩnh xoay người xuống ngựa, hai má trắng nõn của Xích Luyện ở trong gió tuyết có vẻ có chút đẹp mỏng manh, mà Liễu Phong lại là có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ.

Xích Luyện bởi vì sợ lạnh nên mặc áo da Xích Hồ thật dày, màu áo tiên diễm như ngọn lửa kia càng làm y nổi bật hơn, mỗi một cái ngước mắt, cùng nụ cười hời hợt nới khóe miệng kia của y đều làm cho động tác của nam nhân hơi chậm lại.

“Tích đại ca, ngươi đã đến rồi, ta liền biết hôm nay ngươi nhất định sẽ đến nơi đây”. Xích Luyện nhưng thật ra không chút nào giấu diếm, miệng hắn lộ ra tươi cười rất nhạt.

“Địa phương có Nham Vân ở thì sư thúc ta đều sẽ nghĩ muốn tẫn biện pháp tới”. Thanh âm của Liễu Phong rất lạnh lùng, y quay đầu hỏi vặn lại nam nhân: “Ta nói có đúng không, sư thúc?”.

“………”. Nam nhân không nói lời nào.

“Ngày đó ngươi trói gô Nham Vân ở trong phòng, ngươi làm cái gì với y?”. Liễu Phong không quá lễ độ nhìn nam nhân, nam nhân có chút khó hiểu nhìn Liễu Phong 1 cái, nam nhân không ngờ Liễu Phong thế nhưng sẽ vì Nham Vân mà tới chất vấn hắn.

“Không có làm cái gì, ta còn có thể làm cái gì với Nham Vân?”. Nam nhân hỏi vặn lại Liễu Phong, cho dù khách khí Nham Vân cũng sẽ không làm gì với hắn, hắn còn có thể làm cái gì với Nham Vân?

Nam nhân không có thời gian tán gẫu cùng Liễu Phong, hắn theo Xích Luyện vào Đào phủ, lần này Đào phủ không có nhiều thứ ngăn trở như lần trước, giống như hết thảy đều bị người tới trước tiêu diệt sạch.

Ba người thực thuận lợi đi vào hậu viện trên vách núi của Đào phủ.

Gió tuyết nơi này mãnh liệt, nam nhân đều sắp không mở mắt ra được, Xích Luyện lại như bình thường đứng ở trên đỉnh vách núi, đôi mắt thâm thúy kia của y u tĩnh như cũ.

“Hôm nay nơi này rất nguy hiểm, cũng không liên quan gì tới ngươi, ngươi tới xem náo nhiệt gì?”. Nam nhân thấp giọng nói vài câu, hắn quay đầu nhìn về phía Xích Luyện, nơi này đã đủ rối loạn, thêm thêm một cái Xích Luyện, vậy càng loạn hơn.

Xích Luyện thong thả mở miệng: “Liễu chưởng môn mời ta tới giúp y, thuận tiện thừa dịp tích lũy công đức”. Y biểu lộ lập trường, y chỉ đứng ngoài quan sát, nếu thời điểm Liễu Phong thật sự không xong thì y mới ra tay, y sẽ không nhúng tay giữa đường, hơn nữa trong lòng y tính toán thuận đường tới gặp nam nhân, bởi vì y biết đêm nay nam nhân nhất định sẽ tới.

Bởi vì mấy ngày nay Xích Luyện đều sẽ tới bên ngoài trà phô chờ nam nhân, lại phát hiện mỗi ngày đều là Cửu Hoàng đi trà phô, y tìm một cơ hội đi hỏi Trương quản gia, mới biết nam nhân ra khỏi thành.

Vì thế Xích Luyện phải đi Kỵ Long Sơn một chuyến, y từ trong miệng Đào Hoa yêu biết được sự tình Nham Vân đòi lấy vật phẩm từ nam nhân, y liền đi Kỵ Long Sơn một chuyến.

Đáng tiếc, Xích Luyện nhìn đến đều là đệ tử của Tà Đế cung, thời điểm y trở về Biên thành, Liễu Phong lại tự mình tới quý phủ y mời y giúp đỡ.

Sau khi hiểu rõ sự tình thì Xích Luyện liền gật đầu đáp ứng.

“Sư thúc, ngươi không có pháp lực, lát nữa ngươi liền đứng ở một bên, lần này ta xuống núi là muốn bắt Nham Vân trở về, sẽ không làm phiền ngươi”. Liễu Phong đi tới trước mặt nam nhân, còn nghiêm túc nói: “Cũng hy vọng ngươi thỉnh bằng hữu của ngươi đừng thương tổn Nham Vân”.

Liễu Phong tỏ rõ thái độ. Y chính là tới bắt Nham Vân trở về.

“Bắt Nham Vân trở về, vậy phu nhân ngươi làm sao bây giờ? Phu nhân ngươi không thể vĩnh viễn ở lại nơi đó của ta”. Nam nhân nói ra suy nghĩ trong lòng, như vậy cũng không bền lâu được, “Hơn nữa quý phủ ta có rất nhiều nam tử huyết khí phương cương ra vào, nàng ta thật sự không tiện ở lại nơi đó”.

“Ta biết, mấy này nữa ta sẽ đưa ngàng quay về Hồ đàn (đàn cáo) phương Bắc trước, tạm thời làm phiền ngươi trước”. Lúc này Liễu Phong mới nói vài câu nghe lọt lỗ tai, nam nhân gật gật đầu.

Rất nhanh 3 người liền nhìn đến một cỗ hắc diễm cường đại theo phía chân trời rót vào vách núi cách rừng Khô Mộc một đoạn, ba người đồng thời nhíu mày, thực hiển nhiên lực lượng này là có người dẫn xuống dưới.

Hơn nữa cổ lực lượng cường đại kia đang nhanh chóng bị hấp thu………..

“Nguy rồi”.

Trên mặt bình tĩnh của nam nhan nhìn không ra cảm xúc, nhưng trong lòng hắn cũng rất nôn nóng.

“Đó là tà khí của Tà Đế đưa tới, y chú linh (cung cấp) cho Ma Tôn”. Liễu Phong chậm rãi nhíu mày, liền ngay cả nam nhân cũng biết cổ tà khí đang bị Mạt Đồng cùng Phật Hàng hấp thu.

Xích Luyện nhìn chằm chằm cổ tà khí kia nhanh chóng bị hấp thu sạch sẽ, tựa hồ có chút bất ngờ, liền phun ra một câu: “Tà Hoàng song sinh, hai vị Tà Hoàng, song sinh tụ linh”.

Trước kia nam nhân nghe tiền bối của Thanh Sơn nói qua chuyện Tà Hoàng song sinh, Tà Hoàng song sinh cần 1 người có tà khí cường đại cùng một người có ma khí vượng thịnh (tràn đầy, dồi dào).

Hai người cùng nhau tu luyện, dẫn nhập cường đại lực lượng cộng hưởng, đồng cường, đồng sinh.

“Liễu chưởng môn, ngươi muốn mang Nham Vân bình an rời đi nơi đây, chỉ sợ không dễ dàng như vậy”. Xích Luyện đứng sừng sững ở đỉnh núi, gió tuyết mịt mù, gió lạnh thổ mái tóc y bay lên, lông cáo màu đỏ kia tung bay lộn xộn ở trong gió………