Chiếc xe đạp hướng cổng trường phóng thẳng vào nhà giữ xe, tôi thì cười toe toét phía sau, hắn tập trung lái xe phía trước. Vừa vào cổng trường tôi đã nhận được một số ánh mắt không mấy thân thiện từ một đám bánh bèo kia rồi, tôi nở một nụ cười vô cùng ngây thơ khiến mấy con bánh bèo kia càng tức hộc máu. Đến giờ phải công nhận rằng cái trình giả ngu của tôi đã đạt tới cấp độ tối đa!- Em vào trước nhé!
Tôi nói với hắn, nhanh chóng phóng xuống xe đạp hướng tới sân trường có một lũ bánh bèo đang bốc khói. Chưa đợi hắn ta gật đầu tôi đã vọt đi mất dạng.
Sân trường giờ này vẫn còn ít người, tôi cố ý đi gần một đứa bánh bèo gần đó để gây sự chú ý, y chang như tôi suy nghĩ, con bé đó đã nắm cổ tay tôi, mặt mũi tức giận, giọng chua loét :
- Cái loại xấu xí như mày làm sao lại được đi chung với thần tượng của tụi tao? Thật là không xứng đôi, hay mày đã làm gì anh ấy rồi phải không? Đồ lồ ly tinh!
Sau mấy câu nói của con nhỏ đó, cả đám bánh bèo ướt sũng còn lại cũng hùa theo chỉ trích tôi, nhưng mà tôi là ai chứ? Là Đình Khả Lam đấy! Con này méo ngán đứa nào đâu nhé, tụi nó mà làm quá thì e rằng sự nhẫn nhịn của tôi là không đấy. Gái trai gì tôi cũng xử đẹp, miễn là chúng nó làm tôi nóng máu. Tôi cười khẩy, giọng cũng chua không kém con kia :
- Mày công khai nói tao xấu nhưng mày không biết tao có một vẻ đẹp ẩn giấu. Sẵn đây nói cho mà nghe nhá, cái thằng tụi bây gọi là thần tượng là bạn trai tao đấy, sao có ý kiến gì không? Nếu có thì bước lên cho bố mày xem mặt nào, xem thử con nào láo thế.
Hơ hơ, tôi không hiền đâu, sẵn sàng xù lông để trả thù đấy. Còn ba chữ 'Hồ ly tinh' của con bé kia, thực sự là tức không chịu nổi. Tôi mà là hồ ly tinh thì cả dòng họ của con này không yên với tôi đâu!
Một đứa khác ghen ăn tức ở với tôi, nó giận tới mức định tát tôi một cái đấy, mà nhiều năm quậy như vậy, kinh nghiệm cũng tràn đầy một bụng nhé. Tôi phản xạ cực nhanh nắm lấy cổ tay nhỏ xinh của con bé thật chặt. Mặt nó biến dạng vì đau, liên tục hất tay ra khỏi tôi, răng tiếp xúc với môi ngày một mạnh đến ứa cả máu thì tôi mới buông tha nó.
Con bé đỏ hoe đôi mắt, ánh mắt oán hận nhìn tôi. Kiếm chuyện trước rồi giờ muốn khóc là khóc à? Xin lỗi chị đây không sợ nước mắt đâu, huống hồ lại là nước mắt cá sấu. Liếc bảng tên của mấy con này, tôi biết nó học lớp mười, khối C-D, đa số là 10C5. Mà kệ, có nhiều đứa ghét mình vậy rồi thêm mấy đứa nữa cũng không sao!
Mặt hất lên ngày càng cao, nhưng do vấn đề chiều cao nên đành chịu nhục vậy, tôi khoanh tay trước ngực, giọng cảnh cáo như một đàn chị đích thực đang cảnh cáo mấy đứa láo thích làm màu :
- Từ nay thấy mặt tao thì tránh xa ra, đừng có tưởng là tao không dám đánh tụi mày, cái loại tiểu thư như tụi bây thì về nhà yên ổn sống trong vòng tay bố mẹ đi.