Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 52: Phiền phức




Edit: V.O

"Ta ở đâu, không cần chàng quan tâm." Lần này Lan Cốc không hề yên lặng nữa, ngược lại bất mãn trả lời một câu.Vươn tay nắm cổ tay Lộ Thành, kiểm tra tình trạng của hắn.

Lộ Thành chỉ nhìn chằm chằm hành động của nàng, lại không nói gì nữa.

"Các ngươi chỉ tìm hắn?" Lúc này Hồ Mị Nhi phát ra tiếng, mắt nhìn ta: "Các ngươi có thể dẫn hắn đi, chuyện này ta cũng sẽ không gây sự với các ngươi, nhưng ta sẽ giữ hòa thượng này lại. . ."

Mắt của nàng ta chuyển lại về phía hòa thượng, lóe ra vẻ đẹp đẽ, nụ cười giống như chơi đùa: "Ta còn cảm thấy để cho ngươi chết đáng tiếc, không nghĩ tới lại vẫn có thể nhìn thấy ngươi. . .ta thích ngươi, đi theo ta hoàn tục hưởng thụ vinh hoa phú quý nhân gian, chẳng phải là tốt hơn làm hòa thượng nhiều."

Ta đứng cách hòa thượng cũng không xa, nhìn gò má của hắn, lại nghe Hồ Mị Nhi to gan biểu lộ tâm ý như vậy, chỉ cảm thấy lòng buồn phiền khó chịu.

"A di đà phật, ngươi nghiệp chướng nặng nề, bây giờ còn chấp mê bất ngộ."Hòa thượng lạnh nhạt nói, mắt bình thản nhìn chằm chằm Hồ Mị Nhi, không nghe ra một chút gợn sóng. Hắn chính là như vậy, làm cho người ta không đoán ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

"Nghiệp chướng nặng nề?" Hồ Mị Nhi xoắn tóc của mình, nửa đứng người dậy, nghẹo đầu, cười nói: "Nếu ngươi cùng ta, ta sẽ từ bỏ hoàng cung lộng lẫy, sao?"

"Nương nương. . ."Mai Ly sau lưng nghe lời đó, nhỏ giọng hô lên.

"Sao?" Hồ Mị Nhi không để ý đến, chỉ híp mắt nhìn hòa thượng, không có nửa phần căng thẳng. "Ngươi cảm thấy với bản lĩnh của ngươi, ngươi có thể thu ta sao? Cho dù các ngươi cùng tiến lên. . .mặc dù có thể kiềm chế ta, nhưng ta đã hạ độc trên dưới người trong hoàng cung từ sớm, nếu ta có bất cứ vấn đề gì, chỉ sợ tất cả mọi người trong hoàng cung phải chôn theo ta. . .hòa thượng, chỉ sợ ngươi cũng biết được sự lợi hại của độc đó. . ."

"Độc của ngươi, chẳng lẽ không có khắc tinh?" Ta hỏi Hồ Mị Nhi.

Kia nào ngờ, nàng ta xoay đầu lại, kình phong trên tay trực tiếp đánh tới ta. Tính tình nàng ta âm trầm bất định, lúc này nói trở mặt là trở mặt. "Ta có cho ngươi chen miệng!"

Lúc đó rất nhanh, ta chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, bóng dáng quen thuộc đã chắn trước mặt ta, trận gió mạnh mang đầy sát ý cứ như vậy bị ngăn lại.

Ta muốn ôm lấy. . .ta chỉ nghĩ, chỉ nghĩ như vậy, thân thể của hắn đang ở trước ta phát ra tiếng: "Nàng không sao chứ."

Ta hơi giật giật ngón tay, kiềm chế tâm tình của mình, thấp giọng nói: "Không sao. Đa tạ."

"Nàng ta cũng là xà yêu. . .vì sao ngươi giúp nàng ta?" Hồ Mị Nhi trợn tròn hai mắt, lạnh giọng hỏi.

Hòa thượng không đáp lại nàng ta, chỉ tránh ra, trở lại vị trí cũ, hai tay tạo thành chữ thập, im lặng.

Ánh mắt Hồ Mị Nhi quét qua ta, lại nhìn về phía hòa thượng, cau mày suy tư trong chốc lát, cười lạnh. Chỉ thấy môi nàng ta khẽ nhúc nhích, tựa như là đang nói gì đó, nhưng không có bất kỳ tiếng gì. Nàng ta đang truyền âm sao?

"Ngươi. . ."Đột nhiên hòa thượng lên tiếng, nhìn chằm chằm mặt Hồ Mị Nhi, hơi thở trên người tăng vọt. Hồ Mị Nhi truyền âm cho hòa thượng? Rốt cuộc nàng ta đã nói cái gì! Ta nóng nảy nhìn hòa thượng, hắn chỉ nhắm mắt, ổn định hơi thở rất tốt: "Ngươi đã có lòng, vậy đi theo bổn tọa là được."

Trái tim ta ngưng đậptrong nháy mắt. Hòa thượng đang nói ai? Ta không thể tin nhìn về phía Hồ Mị Nhi, chỉ thấy nàng ta tươi cười xinh đẹp, cười rực rỡ với ta. Sau đó thấy một thân áo đỏ của nàng ta, nhẹ nhàng đi xuống, đến bên cạnh hòa thượng, vươn tay kéo lấy tăng y hòa thượng, đứng ở bên cạnh hắn.

Hòa thượng không nói gì, cũng không ngăn cản.

"Mai Ly, từ hôm nay các ngươi rời khỏi đây, trở về Hồ Sơn tu luyện." Hồ Mị Nhi nói đơn giản, mấy người Mai Ly ngạc nhiên, rồi sau đó nghe lời gật đầu. "Nếu không nghe lời của ta, hậu quả, các ngươi nên biết."

"Thiền sư, ngươi đã đồng ý điều kiện gì của nàng ta đúng không?" Lan Cốc lên tiếng hỏi: "Yêu nữ này quỷ kế đa đoan, chỉ sợ cuối cùng sẽ không giữ lời hứa, thiền sư đừng để bị mắc lừa."

"A di đà phật. Xin yên tâm, không sao." Hắn bình tĩnh nói: "Nghiêm công tử, Thái sư đã về phủ, bây giờ đang lo lắng cho ngươi, nên sớm trở về báo bình an."

"Đa tạ."Nghiêm Lộ Thành gật đầu cùng Lan Cốc nhìn nhau.

"Nếu chuyện cũng giải quyết, chúng ta đi thôi." Hồ Mị Nhi ôm cánh tay, nhìn hai người Lộ Thành, nói với hòa thượng: "Ta đã ở đây đủ rồi."

Hòa thượng gật đầu, cất bước xoay người, lúc mặt đối mặt với ta, hắn chỉ lướt qua mặt ta, rồi sượt qua bên cạnh ta. Hồ Mị Nhi theo sát bên cạnh hắn rời đi, áo đỏ phật qua mặt, trong nháy mắt, ta nghe thấy nàng ta nói: "Hắn là của ta."

Ta quay đầu, nhìn bóng lưng trắng đỏ càng ngày càng xa, mắt ướt.

"Tiểu Thanh. . ." Lan Cốc đi tới bên cạnh ta, nghi ngờ nhìn nét mặt của ta, lại đưa mắt nhìn bóng dáng hai người biến mất, nhìu mày: "Không phải là cô. . .sao có thể. . ."

"Lan Cốc. Ta thật đau khổ." Ta òa khóc lên, dieendaanleequuydoon – V.O, vươn tay ôm lấy thân thể nàng, nước mắt rơi như mưa: "Ta nên làm cái gì bây giờ. . ."Tâm tình bộc phát ra trong nháy mắt, ta đau không thể thở, vốn nghĩ có lẽ ta có thể thản nhiên đối mặt với hắn, chỉ là chuyện này là sao? Không phải hắn thích Tiểu Thanh ở Địa Phủ sao? Sao lại dễ dàng đi với Hồ Mị Nhi chứ…sức nặng của ta lại thấp hơn Hồ Mị Nhi chỉ gặp mặt một lần sao?

"Nàng. . ."Giọng Lộ Thành thắc mắc hỏi.

"Chàng không hiểu." Lan Cốc trấn an vỗ vỗ sau lưng ta, thở dài thật sâu: "Si tình chỉ khổ vì vô tình, tổn thương vì tình, cũng tổn thương lòng." Nàng nói xa xăm, mặc cho ta đau lòng đến không hề có sức lực và hình tượng. "Tiểu Thanh, sao cô có thể có tình cảm với hắn chứ. . .hắn là phật, cô là yêu. . ."

Ta không biết ta trở lại Phủ thái sư thế nào, chỉ là lúc ta tỉnh lại cũng đã ở trên giường, ngoài cửa sổ là trời chiều hoàng hôn, ta bình tĩnh ngẩn người trong chốc lát. Lại nằm lại trên giường, không muốn nghĩ cái gì nữa.

"Tiểu Thanh, cô đã tỉnh." Lan Cốc đẩy cửa vào: "Vừa rồi ta thấy ngươi ngẩn người ở cửa sổ." Nàng tựa vào mép giường ngồi xuống: "Ngươi đang nghĩ gì?"

"Không nghĩ gì." Ta lắc đầu, ánh mắt đờ ra.

"Sao cô lại thích thiền sư Pháp Hải." Lan Cốc nhẹ giọng hỏi."Sao ngươi và hắn lại dây dưa với nhau?"

"Giống như cô và Lộ Thành, ta cũng chẳng biết tại sao dây dưa như vậy, chỉ động lòng." Ta nhẹ nhàng nói.

"Vậy hắn yêu cô không?"

Ta vô lực lắc đầu: "Tựa như cô nói, hắn là phật, sao ta có thể có phân lượng gì chứ."

Lan Cốc khẽ thở dài, nắm tay của ta: "Thật ra thì, không phải thiền sư không thèm để ý cô giống như cô nghĩ. Mới đầu, ta cảm thấy hẳn là ta nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ hắn đã động lòng. . ." Lan Cốc tiếp tục nói: "Còn nhớ đoạn ngày cô mất tích ở Phủ thái sư này không? Lúc ấy tinh thần thiền sư rất không yên, ngay cả ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, huống chi bây giờ rõ ràng nhiều lúc hắn rất bảo vệ cô." Nàng an ủi ta, cười cười: "Lần này có thể thật sự có nguyên nhân gì khác ,trên tay hồ yêu nắm tất cả mạng người trong hoàng cung, chắc thiền sư cũng vì thế mới không thể không thỏa hiệp hồ yêu."

Ta cúi đầu. Mặc dù Lan Cốc an ủi ta, nhưng nàng không biết nỗi khổ trong lòng ta. Quan hệ của ta và hòa thượng bây giờ, đã không phải chỉ là vấn đề một con hồ yêu, hơn nữa rõ ràng ở trong lòng hắn đã xuất hiện khoảng cách, cách ta xa xa, hắn, đã vạch rõ giới hạn với ta, giữ một khoảng cách. Tình huống như thế, ta còn có thể trông cậy vào có kỳ tích gì xảy ra sao. Ta lắc đầu, cười cười.

Không ở Phủ thái sư mấy ngày, đã gặp được người quen cũ - Mai Ly. Nàng ta đến trả hồn phách mọi người còn đang ngủ say bên trong phủ.

"Cũng không biết rốt cuộc các ngươi thông đồng hòa thượng nói với nương nương cái gì, nương nương lại tự tổn hại tu vi, hừ!" Lời không nguyện của Mai Ly vẫn tái diễn ở trong đâu ta không chuyển đi được.

Chúng ta không liên lạc với hòa thượng, chỉ sợ lần này mọi người trong Phủ thái sư có thể còn mạng, đều là công lao của hòa thượng. . .nhưng hắn dùng cách gì, sao hồ yêu đó chịu hy sinh. . .đầu đau muốn nứt.

"Tiểu Thanh, cô không ở lâu vài ngày nữa sao?" Lan Cốc thất vọng hỏi ta.

"Sợ rằng không thể ở thêm." Ta lắc đầu: "Mấy ngày trước nhận được tin, bên tỷ tỷ ta xảy ra chuyện, ta phải trở về giúp nàng. Hiện giờ, cô và Lộ Thành đã không có vấn đề gì, ta cũng yên lòng. Hồ yêu đã trả hồn phách những người đó, chuyện bên Phủ thái sư cũng coi như là đã giải quyết." Ta nhìn Lộ Thành đứng sau lưng Lan Cốc, cúi đầu tiến tới bên tai Lan Cốc: "Cô phải nắm chặt thời cơ, bây giờ lòng hắn đã ở trên người cô rồi."

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lan Cốc, hiếm khi lộ ra vẻ thẹn thùng, trợn mắt nhìn ta: "Được rồi, cô còn có thời gian lấy ta làm trò cười."

"Lộ Thành, ngươi phải chăm sóc chính ngươi và Lan Cốc. Nàng chỉ cô đơn một mình ở nhân gian, đừng phụ nàng." Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lộ Thành, tu dưỡng mấy ngày cuối cùng cũng khiến cho sắc mặt hắn tốt hơn nhiều.

Nghiêm Lộ Thành gật đầu, đáp lại ta bằng một nụ cười: "Tiểu Thanh, lần này đa tạ nàng."

"Nói đa tạ với ta làm gì." Ta cười đấm một phát lên vai hắn. "Chờ lần sau gặp lại, nhất định phải để ngươi mời ta ăn bữa tiệc lớn." Ta nói xong, vung vung tay, rời khỏi Phủ thái sư.

"Trở về thật đúng lúc." Bước chân ta vừa dừng ở trước cửa Bạch Phủ, nhìn thấy bóng dáng nhỏ của Bạch Địch, chui ra như một làn khói, mắt nửa cong, nhìn lên người ta, vòng hai vòng: "Mới nửa tháng không gặp, sao cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều."

"Ít nói lời thừa đi." Ta nhìn nó xem thường: "Không phải ngươi truyền lời cho ta, nói phát hiện gần đây có người khả nghi gần Bạch Phủ sao? Bây giờ là tình huống gì?"

"Bây giờ tình trạng Bạch Xà không tốt lắm." Bạch Địch suy nghĩ một chút, nói.

"Tỷ tỷ đã xảy ra chuyện? Nàng thế nào? Ta đi xem thử!" Lòng ta vội muốn vào Bạch Phủ, Bạch Địch bất đắc dĩ ngăn ta lại: "Ngươi gấp cái gì, mặc dù tình trạng không tốt, nhưng chắc là sẽ không nguy hiểm đến sinh mạng, ngươi trước hãy nghe ta nói hết!"

"Được rồi, ngươi nói đi." Ta dừng bước lại, nghiêm mặt nói.

"Chuyện phải nói từ ngày Hứa tướng công ra ngoài. Ngày đó hắn ra ngoài, nói là đi dạo chợ, không nghĩ tới khi về nhà, mua không ít đồ, trong đó có hai túi thuốc, hắn nói là bởi vì thân thể Bạch Xà không tốt, cho nên cố ý mua thuốc điều dưỡng thân thể."

"Sau đó thì sao?"

"Sau lại? Ta vốn tin lời của hắn, mấy ngày nay Bạch Xà vẫn luôn ăn cơm chứa dược liệu trong mấy túi đó."

"Ý ngươi là, thuốc đó có vấn đề?" Ta nhíu này, không biết là Hứa Tiên đoán hay là vô tâm. . .

"Đúng, chiều hôm qua, đột nhiên Bạch Xà phun máu ở hậu viện, ta mới phát hiện không đúng lắm.Theo sát Hứa tướng công. Tối ngày hôm qua, một mình Hứa tướng công len lén chạy ra ngoài từ cửa sau."

Truyện convert hay : Đô Thị Tu Tiên 5000 Năm