Yêu Em Nói Thế Nào

Chương 11: Kí ức




Edit: Hyukie Lee

Tiếu Gia Thụ từng có một cậu bạn vô cùng tốt, người đó là Hà Nghị. Hai người tương đối hợp nhau, có cùng sở thích, lớn lên trong cùng một khu, học tập trong cùng một trường, đã từng cùng nhau thề nguyện muốn xông ra thế giới. Nhưng năm mười tám tuổi ấy, Tiếu Gia Thụ gặp phải một ít bất ngờ, vì vậy bị đưa ra nước ngoài, Hà Nghị ở lại quốc nội. Nhưng quan hệ hai người vẫn chưa xa cách, trái lại còn thân hơn. Năm mười sáu tuổi, bỗng nhiên Hà Nghị gửi một tin nhắn đầy đắc ý, nói cho Tiếu Gia Thụ biết sinh nhật mình được tổ chức trong khách sạn, ngẫu nhiên gặp phải một nữ sinh bị khinh bạc, liền cứu người lại. Cậu mang nữ sinh về phòng xép của mình rửa ráy, thay y phục, rồi đưa cô về nhà.

Nhưng tin này lại chính là bắt đầu cho tất cả ác mộng. Sau đó Hà Nghị liền nhận ra nữ sinh là bạn học của mình, vì dung mạo rất đẹp lại thêm tốt tính, thường xuyên bị nam sinh bắt nạt. Nữ sinh cảm kích cậu cứu mình, mỗi ngày làm cơm hộp nhét vào hộc bàn, thường xuyên qua lại, đám bạn học bắt đầu tung tin nói bóng nói gió hai người. Hà Nghị cũng không để ý những thứ đó, cậu là một người chuyên tâm kiên nghị, chưa bao giờ lay động vì ngoại giới. Nhưng Hà Nghị lại không ngờ tới, bốn mươi ngày sau khi cứu nữ sinh, lúc đang học cậu bị cảnh sát mang đi, tội danh cưỡng gian, mà thai nhi trong bụng nữ sinh chính là bằng chứng.

Cậu không làm chuyện gì trái lương tâm, đương nhiên sẽ không nhận tội, nhưng ba cậu quyết định giải quyết âm thầm, cho nữ sinh một triệu làm phí tổn thất tinh thần. Tuy Hà Nghị không ngồi tù, nhưng tội danh chứng thực, người nhà ghét bỏ mất mặt, nhanh chóng đưa cậu đến đất Mỹ, sau đó liền gặp phải tai nạn thê thảm…

Bạn bè mới gặp lại không được mấy ngày, quay đầu đã cách xa như đất với trời, kêu Tiếu Gia Thụ làm sao chấp nhận? Y vẫn còn nhớ rõ bản thân phát rồ lên xông vào hiện trường tai nạn, phát điên lên ôm lấy thi thể bạn thân gào khóc. Xưa nay y không hề tin tội danh mà bạn mình phải gánh chịu, y biết chắc chắn bạn mình bị oan uổng.

Sự thật chứng minh suy đoán của Tiếu Gia Thụ không sai. Y phát hiện trước khi xảy ra tai nạn bạn mình có một cuộc gọi, còn ghi âm lại, âm giọng nữ như kim loại cười lạnh nói: “Hà Nghị, ai bảo cậu cứu tôi? Ban đầu căn bản tôi không bị ai đùa bỡn, bọn này uống nhiều rồi chơi đùa cùng nhau thôi! Nếu không phải cậu, tối đó tôi cũng sảng khoái vui vẻ không kém gì ai… Bào thai trong bụng tôi không biết của ai, gọi điện cho mấy tên khốn khiếp đó nhưng không ai dám nhận, mà ba mẹ tôi thì bắt buộc phải nói ra, không nói liền đánh chết tôi, tôi đâu còn cách nào… Trong đám mà tôi quen cậu là tên ngu xuẩn nhất, cũng có tiền nhất, không tìm cậu thì tìm ai? Đêm đó cậu dìu tôi về phòng khách sạn có camera quay lại là bằng chứng lớn nhất… Cậu hận tôi? Ha ha ha ha, nói cậu ngu còn không thừa nhận! Mẹ cậu khăng khăng để cái thai lớn đến bốn tháng đặng nghiệm DNA, là biện pháp chứng minh trong sạch cho cậu tốt nhất, nhưng ba cậu lại thuyết phục mẹ cậu để tôi nạo thai, còn cho thêm một triệu dời nhà chỗ khác, không để mẹ cậu tìm được… Ông ta biết cậu không cưỡng gian tôi, những ông ta muốn cậu thân bại danh liệt… Ngay cả ba ruột còn muốn hại chết con mình, cậu còn chạy tới mắng tôi cầm đầu, Hà Nghị, cậu thật đáng thương…”

Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, sau đó là một trận va chạm kinh thiên động địa. Hà Nghị không chịu nổi kích thích, không giữ vững tâm thần đạp nhầm chân ga, đâm mạnh vào trụ cầu… Khi cậu vô cùng vất vả tìm được phương thức liên lạc với Lý Giai Nhi, vốn định kích thích cô ta nói thật để ghi âm lại, nhưng không ngờ lại quá thất vọng với ba, thì ra ba vẫn luôn biết cậu trong sạch…

Tiếu Gia Thụ sao chép bản ghi âm, không ngủ nghe cả buổi tối, nước mắt chảy sắp cạn khô. Y không hiểu tại sao lại có loại người xấu xa như vậy, có thể ra tay với người tốt bụng giúp đỡ mình, thậm chí còn tàn hại chính cả huyết mạch của mình.

Khi người nhà Hà Nghị đến Mỹ làm đám tang, Tiếu Gia Thụ lén lút đưa ghi âm cho mẹ Hà, vốn tưởng như vậy bạn tốt có thể yên tâm nhắm mắt, lại không ngờ mẹ Hà tái phát bệnh tim. Phát bệnh té xỉu, người còn chưa tỉnh liền bị đưa vào viện dưỡng lão, nói là bị bệnh trầm cảm. Từ đó về sau, mẹ Hà biến mất, chỉ để lại mộ phần Hà Nghị lẻ loi nơi đất khách quê người, thậm chí còn không thể về được Tổ quốc của mình.

Mấy năm trôi qua, thông qua người nhà bên mẹ Tiếu Gia Thụ hỏi thăm mới biết được ba Hà đã di dân đến Australia, đã sớm có vợ, đứa con thứ hai chỉ nhỏ hơn Hà Nghị mấy tháng…

Biết được càng nhiều, Tiếu Gia Thụ càng không cam lòng. Những năm qua y luôn muốn tìm được Lý Giai Nhi, buộc cô ta phải trả giá thật lớn cho chuyện năm đó. Nhìn cô ta lợi dụng thân phận người bị hại chiếm lấy sự đồng tình của người xung quanh; nhìn cô ta tạo hình tượng của mình thành một người kiên cường lạc quan, tích cực hướng về thời đại mới, y cảm thấy cực kì buồn nôn, cực kì phẫn nộ.

Nhưng giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép Tiếu Gia Thụ dùng thủ đoạn kích động trả thù phụ nữ, vì lẽ đó sau khi chặn lại tiền đồ của Lý Giai Nhi, y không hề làm thêm gì khác. Đồng thời, y cũng không muốn lật lại những chuyện cũ tởm lợm ấy, để bạn tốt đã mất phải chịu phán xét của người ngoài. Khi còn sống cậu không thẹn với lương tâm, mất đi cũng có thể được vĩnh hằng yên tĩnh.

Chuyện này chấm dứt ở đây… Chấm dứt ở đây. Giai điệu rock and roll cuối cùng kết thúc, đổi thành nhịp trống thong thả, Tiếu Gia Thụ mới đè xuống lệ khí nơi đáy lòng, chậm rãi đứng lên. Nhưng y mới vừa bước lên một bước, âm thanh mệt mỏi của nam ca sĩ bắt đầu cất lên, ca từ vừa tang thương vừa xót mát, trong nháy mắt gợi lên vô số hồi ức, có đẹp có xấu, nhưng xấu đang chậm rãi phai màu, chỉ để lại những hình ảnh tươi đẹp mãi mãi trân giấu nơi cuối con tim. Hai bé trai nắm tay cùng nhau đi học, cùng nhau trốn trên cây to, cậu một câu tớ một cậu mơ ước về tương lai tươi sáng. Mỗi ngày nam hài cao to đều cưỡi xe đạp đèo nam hài nhỏ hơn về nhà, lúc không cẩn thận té ngã, cậu sẽ ôm bé trai vào lồng ngực, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen đối phương… Hai người không phải anh em, nhưng lại hơn cả anh em.

Âm thanh nam ca sĩ hãy còn vương vấn, nhưng Tiếu Gia Thụ đứng cũng không đứng nổi. Y núp trong góc tường, vùi đầu vào hai gối, khóc như đứa bé, không thể dừng lại…



Phương Khôn nhận thấy Quý Miện vẫn cau mày, sắc mặt rất khó nhịn, không khỏi hỏi: “Có phải lại đau đầu? Em kêu bác sĩ tới xem một chút?”

“Không, không.” Quý Miện xua tay phủ nhận.

Lại qua mười phút, Quý Miện liên tiếp xoa xoa huyệt thái dương, rốt cuộc không nhịn được nữa: “Cậu đi qua cầu thang, hình như tôi nghe thấy…” Nhưng hắn chỉ nói nửa câu liền ngừng lại, sau đó dựa vào trên gối, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh nghe thấy cái gì?” Phương Khôn ngắm nhìn bốn phía, nói: “Phòng bệnh rất yên tĩnh, không phải anh ù tai chớ?”

“Chắc là ù tai, nhưng hiện tại tốt rồi.” Quý Miện mệt mỏi xua tay, cũng không biết đang nghĩ điều gì, vẻ mặt rất khó coi.

Cùng lúc đó, Tu Trường Úc tới sau đẩy cửa cầu thang ra, ngạc nhiên nói: “Tiểu Thụ đây sao. Sao con lại khóc?”

“Chú, chú Tu, hức…” Tiếu Gia Thụ không muốn khóc, nhưng lại không thể khống chế bản thân, vừa nói vừa quẹt, nước mắt nước mũi dính đầy mặt.

Tu Trường Úc sợ hết hồn, vội vã lấy khăn tay lau mặt cho người nọ, trầm giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra chú Tu giải quyết giúp con.”

“Không, không có chuyện gì, con chỉ nghe nhạc rồi khóc thôi.” Tiếu Gia Thụ vội vã lấy tai nghe xuống, lau mặt lung tung một trận. Hiện tại y vừa chật vật vừa xấu hổ, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.

“Bài nào mà nghe khóc dữ vậy?” Tu Trường Úc vốn không tin, vừa cầm lấy tai nghe lên nghe thử, không khỏi nở nụ cười: “Hóa ra là bài này, chẳng trách.” Thân là một trong “những người vừa nghe vừa khóc”, Tu Trường Úc cũng không biết nói gì, chỉ biết  xách đứa nhỏ thê thảm vào toilet chỉnh sửa dung nhan.

“Lớn rồi còn trốn vô cầu thang khóc, may mà chú nhìn thấy, nếu là người khác chắc cười chết lâu rồi. Tiểu Thụ, con thật giống mẹ con lúc trẻ, gặp chuyện gì khó mặt ngoài nhìn qua rất kiên cường rất bình tĩnh, nhưng quay lưng lại len lén khóc, có lúc là trong đài, có lúc là trong xe, bị chú nhận ra còn không chịu thừa nhận…” Nhớ lại chuyện cũ, Tu Trường Úc trầm thấp cười lên, trong mắt tràn đầy chua xót.

“Mẹ con cũng đáng yêu ư?” Tiếu Gia Thụ dừng một chút, sau đó nhanh chóng đổi giọng: “Không đúng, tại sao phải dùng từ “cũng”. Chuyện hôm nay là trường hợp đặc biệt.”

“Được rồi, con không đáng yêu. Con rất giống mẹ con, rất mạnh miệng.” Tu Trường Úc không nhịn được cười.”

Tiếu Gia Thụ: “…”

Rửa mặt xong, nhưng mắt vẫn còn chút sưng đỏ, Tiếu Gia Thụ không thể không lấy kính râm ra đeo lên, lúc này mới theo Tu Trường Úc vào phòng bệnh thăm Quý Miện. Trong phòng có mấy vị khách, đều là ảnh đế, ảnh hậu cấp bậc gạo cội, đang vui vẻ chuyện trò gì đó. Nhìn thấy Tu Trường Úc, bọn họ vội vã đứng lên chào hỏi, thái độ vô cùng nhiệt tình. Thanh quản Tiếu Gia Thụ đã khàn vì khóc, tâm tình rất tệ nên không muốn nói chuyện, càng không muốn xã giao, đi đến bên giường, lặng yên gật đầu với Quý Miện.

“Cậu đến rồi, mời ngồi.” Quý Miện bình tĩnh nhìn y một vái.

“Ừm.” Tiếu Gia Thụ ngồi sát bên giường, mở mp3 phát lại bài hát lúc nãy. Loại hành vi này gần như tự ngược, vừa đau vừa hối, nhưng lại không có cách nào dừng lại. Nếu không phải y không cẩn thận đưa ghi âm cho mẹ Hà, sẽ không hại bà buồn điên. Tiếu Gia Thụ điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt, nhưng nội tâm lại khóc như đứa bé. Có một số chuyện thật sự không quên được, cũng có một số chuyện thật sự không thể quên…

Quý Miện nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, dùng âm thanh ôn hòa nhất từ trước tới nay nói rằng: “Muốn ăn táo không? Tôi gọt giúp cậu.”

Tiếu Gia Thụ nhìn hắn cách một cái kính râm, sau đó xua tay, khuôn mặt cứng như đá nhìn qua vừa khốc vừa soái, cũng cực kì thiếu đánh. Phương Khôn âm thầm mắng một câu tiểu tử chết dẫm.

Phảng phất Quý Miện không nghe y từ chối, tỉnh bơ ngồi gọt táo đưa qua. Tiếu Gia Thụ không thể không nhận, trong quá trình nghiêm túc cạp từng miếng táo, bi thương nơi đáy lòng lặng lẽ tan đi. Y tắt mp3, lấy tai nghe xuống, bỏ cùi táo vào thùng rác, sau đó ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục nhìn Quý Miện qua cái kính râm. Người này hình như không bị trọng thương gì, chỉ bị chấn động não, vậy tốt rồi.

“Gần đây có tính toán gì không? Nếu không thì trở lại công ty? Lần trước sa thải cậu là tôi suy xét không kĩ càng, cho tôi xin lỗi.” Sau một lát trầm mặc, Quý Miện nói.

Tại sao lại xin lỗi tôi? Là tôi xen vào hoạt động của công ty, người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng. Anh bị mù không nhìn rõ người, đó là vấn đề về trí thông minh, không liên quan đúng sai. Nghĩ như vậy, Tiếu Gia Thụ liền lắc đầu từ chối.

Quý Miện: “…”