Yêu Em Nói Thế Nào

Chương 1: Về nước




Edit: Hyukie Lee

Tiếu Gia Thụ vừa về nước, hiện tại đang ngồi trong phòng khách, mấy người hầu trốn trong cầu thang chỉ chỉ chỏ chỏ, không cần đoán cũng biết bọn họ đang nói gì, chắc chắn là “Sao nhị thiếu gia lại về, ở nước ngoài luôn không tốt sao, về rồi chắc chắn sẽ tranh với đại thiếu, sẽ có nhiều chuyện ồn ào đây” vân vân.

Đúng vậy? Tại sao lại quay về? Tiếu Gia Thụ cũng đang tự hỏi, sau đó cô đơn cong cong khóe môi. Người tha hương chung quy cũng trở về, đây là nhà y, vậy tại sao y không thể về?

Cãi vã trên lầu vẫn còn tiếp tục, là ba và mẹ. Mấy năm không gặp, ba già hơn rất nhiều, tóc mai đã hoa râm, âm thanh cũng khàn không chịu nổi; nhưng mẹ vẫn là dáng dấp lúc trước, da dẻ bóng loáng, mặt mày tinh xảo, tính tình ôn nhu, bước chân năm tháng chưa từng dừng lại trên mặt bà. Hiện tại, mẹ đang tức giận chất vấn: “Tại sao không thể sắp xếp một chức vị cho Tiểu Thụ? Mấy đứa cháu thứ hai lẫn thứ ba còn chưa tốt nghiệp đã có chức trong Tiếu thị, vậy tại sao Tiểu Thụ không được? Nó là sinh viên xuất sắc của đại học Worton, chẳng lẽ còn không sánh bằng mấy đứa anh em họ tốt nghiệp đại học phổ thông hay thậm chí là nghỉ học giữa chừng?”

Ba Tiếu bất đắc dĩ nói: “Đây không phải vấn đề bằng cấp, ba không đồng ý, không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện vào được Tiếu thị. Ba đồng ý cho Tiểu Thụ 5% cổ phần, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ? Nó không cần làm gì, mỗi năm chỉ cần có được cổ phần là có thể ung dung thong thả sống đến cuối đời.”

Nghe đến đó, khóe môi khẽ nhếch của Tiếu Gia Thụ có chút run rẩy. Y không cần mấy thứ cổ phần này, cũng không cần cái gọi là không cần làm gì cũng có thể sống đến cuối đời. Dưới cái nhìn của y, cái đó không phải ung dung thong thả, mà là tầm thường. Tiếu Gia Thụ là cháu trai của Tiếu gia, vậy tại sao y không thể xuất lực vì gia tộc?

Mẹ Tiếu quả thực sắp điên rồi, cảm giác dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể câu thông với ông chồng, không khỏi khàn giọng lên: “Chẳng lẽ 5% cổ phần đó không phải là thứ Tiểu Thụ nên có? Mấy hôm trước ba ông cũng cho mấy đứa kia 5%, đó là thứ mà con cháu Tiếu gia nên có, đều phải có, tại sao đến phiên Tiểu Thụ liền trở thành đặc ân? Nó không phải con trai ông, không phải cháu trai của ba ông? Nó là con hoang của kẻ khác? Tiếu Khải Kiệt, ông đừng bất công như vậy, trong ông mắt chỉ có Định Bang, hoàn toàn không để Tiểu Thụ vào mắt! Nó cố gắng học tập như vậy, chỉ muốn sau khi tốt nghiệp có thể giúp ông một chút, giúp anh nó một chút. Nó ngoan như vậy, mấy người không thể đối xử với nó như thế!”

“Được rồi, bà nói nhảm đủ chưa! Nó là con trai tôi, đương nhiên tôi sẽ lo cho nó. Không vào Tiếu thị là bất công? Nó không làm gì cũng được 5% cổ phần, nói ra ai mà không muốn? Bà đừng tưởng rằng tôi không biết bà nghĩ gì, bà cũng chỉ muốn mượn tay nó tranh một phần gia sản, bà hoàn toàn là vì chính bà! Lúc trước kết hôn chúng ta đã kí hợp đồng tài sản, bà nói bà không thèm một đồng của Tiếu gia, lẽ nào bà đã quên? Nếu bà không cam lòng thì tự bà đi nói với ba, đừng có nhảm ở đây!”

Mẹ Tiếu vô cùng phẫn nộ, hét to: “Tiếu Khải Kiệt, ông khốn nạn! Năm đó tôi thật sự kí hợp đồng tài sản, nhưng tôi gả cho ông không phải vì tiền, đây là sự thật. Nhưng tôi là tôi, Tiểu Thụ là Tiểu Thụ, tôi có thể không cần một đồng của Tiếu gia, nhưng Tiểu Thụ là con trai ông, lẽ ra nó nên có thứ mà nó sở hữu! Mấy người không thể mặc kệ ném nó ra nước ngoài được, nó là một phần tử của cái nhà này!” Tiếng khóc ấm ức truyền đến, lộ ra bi phẫn nồng nặc.

Tiếu Gia Thụ đã không còn cảm xúc, như một pho tượng ngồi chết trên sofa. Ba đã kết hôn hai lần, trước đó có một đời vợ, nhưng qua đời vì ung thư dạ dày, nửa năm sau khi vợ trước mất hai người quen nhau, cuộc hôn nhân không vì quá trớn cũng không có kẻ thứ ba. Nhưng, vì đặc thù nghề nghiệp của mẹ mà không một ai chịu tin sự trong sạch của bà, luôn cho rằng bà cố ý quyến rũ ba, sau đó dựa vào quyền thế Tiếu gia. Mà người nắm quyền chân chính của Tiếu gia là Tiếu lão càng hiểu lầm sâu với mẹ, cực kì thương yêu đứa con vợ trước sinh ra, nên luôn cố sức chèn ép hai mẹ con.

Tiếu Gia Thụ vốn tưởng rằng mình tốt nghiệp với thành tích xuất sắc của đại học Worton, ông nội sẽ có cái nhìn khác với mình, nhưng hiện tại mà xem, quả thực mơ đẹp. Tính tình Tiếu lão gia tử vô cùng ngoan cố, nếu lão đã thích một người thì hận không thể đào tim đào phổi, nhưng khi đã ghét một người thì liếc mắt cũng ngại thừa. Anh hai Tiếu Định Bang cùng cha khác mẹ với Tiếu Gia Thụ chính là người được thích đó, mà y, chỉ là kẻ thừa thãi.

Cãi vã trên lầu đã kết thúc, chỉ còn tiếng khóc thút tha thút thít của mẹ truyền đến; ba cũng không còn nóng, âm thanh hòa hoãn hơn rất nhiều, tựa hồ đang xin lỗi. Ba là con trưởng dòng chính của Tiếu gia, vốn nên gánh vác trọng trách nối nghiệp, nhưng bất đắc dĩ năng lực có hạn, lại do dự thiếu quyết đoán, nên ông nội liền bỏ ba qua chọn cháu trưởng Tiếu Định Bang để kế thừa gia nghiệp. Bây giờ Tiếu gia do hai người định đoạt, người khác không có quyền nói. Tiếu lão gia tử không cho Tiếu Gia Thụ vào Tiếu thị, một là không ưa xuất thân của y, hai là sợ anh em trong nhà đấu đá lẫn nhau.

Thái độ Tiếu Định Bang đối với hai mẹ con y cũng không thân thiện, thấy chỉ cúi đầu, càng không nói giúp Tiếu Gia Thụ. Và lại trở về vấn đề lúc nãy, tại sao y lại về nước? Tại sao lại từ bỏ chuyên ngành yêu thích để đi học quản trị kinh doanh? Chính mình trả giá mồ hôi lẫn nỗ lực như vậy có ích gì không? Tiếu Gia Thụ chậm rãi tựa đầu vào sofa, vẻ mặt mờ mịt đầy mê mang.

Vào lúc này, Tiếu Định Bang xách túi xách công sở đi vào, người hầu thờ ơ với nhị thiếu lúc nãy lập tức đi lên nghênh đón, một người giúp xách cặp, một người giúp cởi áo, còn có người giúp lấy đôi dép ra từ tủ, cung cung kính kính đặt bên chân đại thiếu, không ai rõ ràng hơn bọn họ – ai mới là chủ nhân chân chính của Tiếu gia.

“Anh hai, anh về rồi.” Tiếu Gia Thụ lập tức đứng lên, khóe miệng bất giác cong cong. Người anh này y vẫn rất tôn kính, có năng lực, có quyết đoán, vừa tiếp nhận sản nghiệp Tiếu thị mấy năm liền mở rộng nó hơn hai lần, không ai thích hợp vị trí đứng đầu tập đoàn dược phẩm Tiếu thị hơn hắn. Tiếu Định Bang trời sinh lãnh đạo. Xưa nay Tiếu Gia Thụ cũng không nghĩ đến chuyện tranh cướp gì với anh, y chỉ muốn ông nội và ba có thể kiêu ngạo vì mình, đồng thời cũng muốn giúp đỡ anh hai. Có một câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ? À đúng rồi, huynh đệ đồng lòng tát Biển Đông cũng cạn.

Nhưng tựa hồ Tiếu Định Bang không nghĩ vậy. Hắn ngẩn người một chút, sau đó lãnh đạm gật đầu, nghe thấy tiếng khóc từ trên lầu truyền tới, mi tâm nhíu nhíu. Nhưng hắn không nói gì, không vui mừng hoan nghênh khi em trai về nước, cũng không quan tâm ba mẹ cãi vã, xoay người đi lên lầu hai.

Nhìn thân ảnh cao to thẳng tắp biến mất ở khúc co cầu thang, đôi ngươi mang theo vui mừng của Tiếu Gia Thụ dần ảm đạm. Người hầu đứng trong góc dồn dập cúi đầu, trao nhau những ánh nhìn khinh bỉ. Kẻ thứ ba chính là kẻ thứ ba, con riêng chính là con riêng, dù tiến thân cũng không được lợi ích gì. Còn có người rõ ràng hơn, chỉ cần Tiếu lão gia tử và đại thiếu không hé miệng, thì vĩnh viễn nhị thiếu cũng không ló mặt ra nổi.

Cảm nhận được bầu không khí xa lánh đầy áp lực, Tiếu Gia Thụ cực kì đau khổ, trong một nháy mắt, y muốn mua vé máy bay về Mỹ ngay lập tức, không bao giờ quay về nữa, nhưng nhìn mẹ mình vẫn còn trên lầu, lại cứng rắn tiếp tục kiềm chế. Mình đi rồi mẹ sẽ ra sao? Dường như tình cảm giữa mẹ và ba ngày càng căng thẳng, ba nghi ngờ không nguyên nhân trở thành một thanh dao nhọn, cắt mẹ đến thương tích đầy mình, mà lẽ ra mẹ nên có một cuộc sống tốt hơn…

Một lần nữa, Tiếu Gia Thụ cảm thấy chật vật vì mình quá nhỏ yếu, y không thể làm được điều gì, càng không giúp được mẹ. Ủ rũ, viền mắt đỏ hồng của mẹ rũ xuống, trên gương mặt mang theo nụ cười ôn nhu tao nhã, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì: “Tiểu Thụ, đi tắm đi con, thay quần áo mới, chút nữa chúng ta đi nhà cũ ăn cơm với ông nội.”

Dù biết mình không vào được Tiếu thị là quyết định của Tiếu lão gia tử, nhưng Tiếu Gia Thụ cũng không được sinh lòng phản kháng. Chỉ cần y lộ ra một chút bất bình, ông nội sẽ nổi trận lôi đình, sau đó giận chó đánh mèo đến mẹ, dùng lời lẽ cay nghiệt nhất chửi rủa mẹ trước mặt chú thím. Vì lão không ưa nghệ sĩ, cho rằng bọn họ là thứ hạ đẳng.

Nội tâm Tiếu Gia Thụ ngập tràn kháng cực, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên: “Vâng, con đi đây.”

Tiết Miểu sờ sờ đầu con trai, nụ cười ôn nhu, nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh lệ. Bà không biết để con trai ra nước ngoài là đúng hay sai, cổ vũ nó học quản trị kinh doanh là đúng hay sai, thậm chí cũng không biết năm đó gả cho Tiếu Khải Kiệt là đúng hay sai? Nhưng bà biết một chuyện duy nhất mình làm đúng, là mang con trai đến với thế giới này. Tiếu Gia Thụ là lễ vật trân quý nhất, là niềm an ủi lớn nhất của bà.

Một nhà bốn người rất nhanh đã chuẩn bị sẵn sàng đi tới nhà cũ. Tiếu lão gia tử ngồi ở chủ vị được một đám cháu chắt vây quanh, thấy Tiếu Gia Thụ vào cửa, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Mày mặc cái thứ gì đó? Rách rách rưới rưới còn ra thể thống gì!” Lão giơ cây gậy chỉ chỉ quần của y.

Tiếu Gia Thụ cúi đầu nhìn quần jean rách gối, mặt đầy dấu chấm hỏi. Đây chính là mẫu mới nhất của ACNE STU DIO năm nay, mặc vào vừa thời thượng vừa soái khốc, tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng, phối với T shirt trắng là quá chuẩn, sao vào miệng lão liền thành rách rưới? Tiếu Gia Thụ đang muốn giải thích vài câu với Tiếu lão gia thụ, liền nghe được âm thanh trầm ổn của anh hai sau lưng truyền đến: “Ông nội, con có vài chuyện muốn thảo luận về việc thu mua lại hiệu thuốc Dương Quang.”

Sắc mặt Tiếu lão gia tử lập tức dịu xuống, giơ tay nói: “Đi, đi thư phòng rồi nói. Hồng Dĩnh, kêu bếp trưởng bắt đầu nấu ăn đi.”

“Aizz, vậy em đi kêu bọn họ làm.” Hồng Dĩnh cười đáp một tiếng. Bà là vợ hai của Tiếu lão, xuất thân từ hào môn đại tộc, khôn khéo giỏi giang, rất được lão gia tử coi trọng, chuyện trong nhà hầu như giao tất cả cho bà quản. Chỉ tiếc mấy đứa con trai bà sinh không thích tranh giành, năng lực cũng không sánh bằng Tiếu Định Bang, bằng không người đứng đầu Tiếu gia là ai vẫn không nói được. Bà vô cùng ghét Tiếu Định Bang, nhưng vì không làm gì được đối phương nên đành xả giận lên hai mẹ con Tiếu Gia Thụ, hễ mở miệng nói chuyện là đâm một dao, còn đâm vào nơi đau nhất.

Tiếu Gia Thụ rất không thích hai vị chú thím, nhưng nếu không tới nhà cũ sẽ bị ông nội mắng chửi không biết trên dưới, không hiếu thảo, đồ sói mắt trắng vân vân, vì lẽ đó không thể không đến. Tiếu gia đối với y, đối với mẹ, đều là nhà tù hoa lệ…