Chờ không ít lâu sau món ăn đã được dọn đầy đủ trên bàn, có thể nói đó là qua nhiều đối với chỉ có một người khách này, mỗi thứ nếm một miếng nhỏ giống như đang thử vị xem có nên đưa ra cho khách hàng thưởng thước của những ông chủ nhà hàng.Nghiền ngẫm phút lâu, hắn lấy trong túi ra một ví đựng tiền, không phải là những tấm set mà là tiền mặt, rút ra một sắp đola, có lẽ nó là 10 ngàn kẹp vào trong cuống menu chậm rãi nói: "không cần thối" sau đó sãi chân bước ra ngoài không nghoảnh lại.
Chẳng có gì vui hết, mọi thứ đối với hắn đề tẻ nhạt chẳng có chút màu sắc nào, nó đang ép hắn phải sống một cuộc sống giống như ở tù này sao, sẽ thật không thể bỏ qua cho nó, đột nhiên điện thoại hắn reo lên.
Hắn móc trong túi quần ra một chiếc điện thoại trên đó có dòng chữ Khang Hạo, kéo màng hình nghe máy. Người đầu dây bên kia biết chủ nhân mình không bao giờ mở lời trước nên cũng chuyên nghiệp đi thẳng vào vẫn đề cần thiết, cấp bách.