Yêu Đương Cùng Người Lạ

Chương 5




Ôm Người Lạ

Ngồi cạnh tôi bên bếp lửa, Lam Ninh thì thầm: "Đừng lo, mình sẽ tìm thấy ba mẹ em thôi."

Tôi quay sang lườm hắn, rồi lại nhìn Dương Nghị đang ăn mì, hỏi: "Mày nói cái gì với anh ta hả?"

Lan Tuyết không chút do dự, đẩy Dương Nghị đang dặt dẹo dựa vào nó: "Người như cậu á, nếu có chiến tranh nổ ra thì nhất định là kẻ phản bội."

Dương Nghị lại dán người vào Lan Tuyết, ánh mắt nhìn tôi rõ ràng đang khiêu khích kiểu 'xem này Phúc Phúc, tao đang chiếm được chỗ tốt đây này.'

Thằng nhóc này vốn thấp hơn Lan Tuyết một chút, hắn ngồi dựa vào Lan Tuyết, đúng là tư thế vô cùng thích.

"Tao không có nói gì hết, chỉ nói là ba mẹ mày có thể đang ở cái làng đó thôi, bọn mình đi tìm ba mẹ mày."

Lam Ninh cũng lên tiếng: "Tôi tin là chúng ta nhất định sẽ tìm thấy ngôi làng đó. Người ta đã gửi ảnh và viên gạch lam đó tới nhà em, thì nhất định sẽ để cho em tìm thấy ngôi làng đó."

Tôi chậm rãi quay sang nhìn Lam Ninh, hắn đặt mì xuống đất, dáng vẻ mất tự nhiên. Hắn đứng dậy nói: "Tôi... tôi cần đi ra sau cái cây kia."

Dương Nghị nghe xong thì vội đặt mì của mình xuống rồi nói: "Trời ơi, nhịn nãy giờ mà không dám đi một mình, trời tối thui, chẳng thấy đường mà đi."

Hai người họ biến mất, tôi thì thầm với Lan Tuyết: "Lam Ninh lạ quá, sao hắn ta biết chuyện có người gửi ảnh cùng gạch lam tới nhà tao? Và tại sao hắn ta lại trùng hợp xuất hiện vào lúc đó ở ga tàu chứ?"

Lan Tuyết cũng nhỏ giọng nói: "Hừ, nhất định là Dương Nghị kể rồi."

Tôi cau mày, ngay cả khi nó có vẻ hợp lý, thì việc gặp nhau ở ga tàu cũng quá sức trùng hợp!

Đang nói chuyện, tôi chợt nghe thấy tiếng hét to của Dương Nghị trong bóng tối. Lan Tuyết hét to trở lại: "Sao vậy?"

"Tôi vấp phải cái gì đó! Mẹ nó chứ, đúng là má nó chết tiệt thật(*)!"



"Đừng có mắng chửi thô tục xàm xí như vậy chứ!". Thử‎ đọc‎ t𝗿𝘂𝒚ệ𝐧‎ khô𝐧g‎ q𝘂ả𝐧g‎ cáo‎ tại‎ _‎ T‎ 𝑅𝖴MT𝑅𝖴YỆ𝘕.𝚅𝘕‎ _

Giọng Lam Ninh vang lên: "Ống nước sao? Cậu ta vấp ống nước nên ngã đó, đưa tôi cái đèn pin nào!"

Lan Tuyết vỗ mông, tay cầm đèn pin, tay nắm tay tôi kéo qua. Nó vừa đi vừa hét to: "Dương Nghị, cậu cất cây tăm của cậu đi chưa hả? Có bị rớt xuống đất không, coi chừng sâu bọ rắn rết gì đó cắn nha!"

"Cậu có còn là con gái không hả? Ban đêm lén nhìn tôi hay sao mà biết là que tăm hả? Hay đêm nay thử xem có phải tăm hay không đi!" Dương Nghị tức tối gầm lên.

Lan Tuyết tỉnh rụi: "Sao, cậu thừa nhận là tăm hả? Hay, cậu thử cái của tôi coi sao, đảm bảo ngon hơn cái tăm của cậu nhiều đó. Tắm rửa sạch sẽ chờ tôi đi."

Mẹ kiếp, đám sinh viên đại học này sao có thể nói chuyện tục thế cơ chứ?

Ánh đèn pin chiếu vào, quả nhiên có một đường ống nước kéo dài từ tảng đá to tới gốc cây. Ống nước bằng kim loại, có vết rỉ sét ở bên ngoài, hình như là gồm nhiều ống ngắn nối lại với nhau, và dường như đường ống vẫn đang được sử dụng, tôi thấy nước nhỏ ra từ mối ghép. Tôi ngạc nhiên mừng rỡ, ngày mai, tôi sẽ lần theo đường nước này để tìm được ngôi làng kia.

Cảm giác giống như một tia nắng xuyên qua lớp mây mù cho chúng tôi một chút cảm giác về phương hướng. Mặc dù chưa biết phương hướng này là đúng hay sai, nhưng ít nhất có chút manh mối cũng giúp chúng tôi hưng phấn hơn, dù sao, mọi người cũng đã có thu hoạch sau một ngày trời rong ruổi.

Giữa chốn hoang dã, hai người con trai muốn ra vẻ chăm lo cho đám con gái nên nhận việc canh gác. Hai người quấn chăn mỏng ngồi bên bếp lửa ở ngoài, còn tôi và Lan Tuyết ngủ ngon lành trong lều. Tôi nghĩ sẽ không ai ngủ nổi nếu ngồi ở ngoài trời thế kia. Sau một ngày đi đường, Lan Tuyết và tôi ở trong lều ngủ thiếp đi, hoàn toàn không có chút cảnh giác gì.

Dương Nghị và Lam Ninh cũng không khá hơn bọn tôi là bao.

Năm giờ sáng, tôi tỉnh dậy. Bước ra ngoài, trước mắt tôi là bếp lửa đã tắt từ bao giờ, hai người đang dựa vào nhau ngủ say sưa.

Tôi cũng không đánh thức bọn hắn mà thong thả đi bộ ra bờ sông đánh răng rửa mặt.

Buổi sớm trên núi thực sự rất đẹp. Không khí trong lành mát lạnh, tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót véo von, tiếng gió luồn qua khóm lá, ánh nắng len lỏi qua tầng mây sớm, nếu chụp lại bằng máy ảnh thì thật sự sẽ rất đẹp.

Mọi người tỉnh giấc khi mặt trời đã lên cao, sương mù đã tan hết, và cảnh đẹp ban nãy cũng đã biến mất. Tôi cũng không nhớ ai đã từng nói rằng những thứ đẹp đẽ thường chỉ tồn tại trong giây lát.

Trời sáng rõ, chúng tôi lên đường, lần này đã có thứ để dẫn đường rõ ràng. Có đường ống dẫn nước là có người, có thôn xóm thì độ an toàn sẽ càng cao. Đường ống nước vẫn có nước rỉ ra chứng tỏ vẫn có người đang dùng, tức là vẫn còn người sống nơi đó.

Chúng tôi lần theo đường ống nước mà đi, tới tận khi mặt trời trốn mất sau rặng mây, sương mù dày đặc dần kéo tới. Chúng tôi phải nắm tay nhau mà đi, vì sương mù dày tới độ không nhìn rõ những thứ cách mình khoảng hai ba mét. Tôi đưa tay ra, thậm chí tôi còn không nhìn thấy đầu ngón tay của mình. Sương mù đặc quánh, còn tồi tệ hơn lúc sáng sớm nữa. Chúng tôi đứng thảo luận với nhau trong màn sương.

"Dương Nghị, suốt ngày lướt mạng, mày có từng nghe nói về hiện tượng sương mù giống như vầy vào buổi tối không? Theo tao nhớ thì chỉ có buổi sáng mới có sương mù (**) như này thôi chứ."

"Quên đi, mày trông chờ vào hắn à? Hắn chỉ giỏi lướt web chơi game xem phim ngắn chứ để ý gì mấy cái này."

"Sao cậu biết tôi xem clip?"

"Bà đây còn biết tới cả DPS của cậu là gì nữa cơ."

"Ha ha, tớ cũng cảm thấy không đúng, sương mù quá dày, còn tệ hơn so với khói bụi ở Bắc Kinh nữa."



"Không thấy mấy đường ống nước luôn. Mình đi đúng đường không vậy?"

"Hình như nó đang tan ra hay sao ấy."

"Ừ, có vẻ thế."

Khoảng một vài phút sau, sương mù tan dần, chúng tôi cũng đi chậm lại, cho đến khi tôi dường như đóng băng tại chỗ.

Tôi vội lấy bức ảnh vẫn mang theo người ra so sánh, dưới ánh sáng của những tia nắng cuối cùng trong ngày, một ngôi làng nhỏ đổ nát bằng gạch lam hiện ra trước mặt, cách chúng tôi không xa.

Bên cạnh lối vàng làng có một cánh đồng cằn cỗi, trên cánh đồng có những con bù nhìn bằng rơm được sắp xếp ngay ngắn.

Bức tường đổ nát đằng xa kia giống hệt chỗ bố mẹ tôi đứng trong bức ảnh.

Lan Tuyết ôm lấy vai tôi, "Tụi mình tới nơi thật rồi, tìm được rồi."

"Ừ, ba mẹ tao đang ở đây!" Tôi vội vã chạy vào ngôi làng. Những ngôi nhà xanh hoang tàn nằm lặng lẽ, cỏ dại mọc đầy ven đường, mạng nhện giăng kín những khung cửa sổ.

Tôi bước đi trên con đường nhỏ bằng đá, đi ngang qua những ô cửa tròn đổ nát.

Trời tối dần, nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng.

Thời gian cứ thế trôi đi.

Tôi biết mọi người vẫn đang đi cùng tôi, vì tôi vẫn nghe tiếng trò chuyện:

"Nơi này thật quỷ dị, giống như là có ma."

"Cậu còn là đàn ông không hả? Thật không tin được đó. Nhưng mà ở đây yên ắng quá."

"Đổ nát quá mà, tôi cá là đã lâu không có ai ở đây đó."

"Trời đã tối, chúng ta đi ra ngoài trước đi, tôi hơi sợ đó."

"Cậu còn là đàn ông không hả? Thật không tin được đó. Nhưng mà ở đây yên ắng quá."

"Đổ nát quá mà, tôi cá là đã lâu không có ai ở đây đó."

"Trời đã tối, chúng ta đi ra ngoài trước đi, tôi hơi sợ đó."

Tôi càng lo lắng hơn. Trời sắp tối hẳn, xung quanh không một tiếng động, cũng chẳng có bóng người nào trong làng. Tôi bắt đầu chạy điên cuồng trong làng, vừa chạy vừa gọi to: "Ba mẹ ơi, ba mẹ đâu rồi? Ba mẹ ơi, con là Phúc Phúc đây, ba mẹ đang ở đâu?"



"Phúc à, đừng chạy! Trời tối sợ có nguy hiểm đó."

Lam Ninh hét lên sau lưng tôi, nhưng tôi không nghe thấy gì cả. Hắn chạy tới, trán đã ướt mồ hôi không biết do khẩn trương hay do chạy tới chỗ tôi.

"Ba mẹ đâu rồi? Ra đây đi. Con là Phúc đây. Mẹ ơi, aa..."

Một bàn tay to lớn từ đâu bịt chặt lấy miệng tôi từ đằng sau, một hơi thở kỳ lạ bao trùm lấy tôi. Bàn tay đó có mùi gỗ thoang thoảng.

Có giọng nói từ phía sau:

"Phúc Phúc, ba em trẻ vậy sao? Chào chú, chúng cháu là bạn học của Phúc Phúc ạ."

Ba tôi sao? Tôi ngạc nhiên, không hiểu tại sao ba lại lấy tay bịt miệng tôi lại, nhưng mà hơi thở kia, mùi gỗ kia hoàn toàn xa lạ, không phải ba tôi.

Tôi căng thẳng, vùng vẫy, nhưng không đẩy người đàn ông sau lưng mình ra mà lại quay người lại ôm lấy người đó.

"Ba! Ba! Ba!" Sau vài giây, cả thế giới rơi vào tĩnh lặng.

Nhưng mà, thân hình mập mạp của ba đâu rồi? Bé mỡ êm ái có thể gối lên đâu rồi? Thân hình này sao lại cường tráng tới vậy? Có vẻ như còn có cơ ngực nữa. Còn nữa... thứ cấn vào bụng dưới tôi là gì vậy? Sự khác biệt về chiêu cao!!! Trời ơi, tôi ôm chặt một người xa lạ, chặt tới mức cái kia của hắn ta chạm cả vào bụng mình!

(*) Đoạn này thật ra nó là thế này:

“Tôi vấp phải cái gì đó! Thảo nê mã, đúng là cái thứ thảo nê mã - chết tiệt!”

“Cậu đừng có mà lôi mấy con alpaca đáng yêu ra mà mắng chửi chỉ vì cậu xui xẻo nha!”

Câu mắng chửi thông thường đó mà Cǎonímǎ, Yáng tuó. Nhưng do viết lại cho nó thoát thoát 1 chút, mình để như vậy nhé.

(**) Gì chứ, Mèo đi Đà Lạt, buổi tối mà mò lên khu phường 11 bao sương mù luôn ấy chứ. Nhóm này lên núi mà kêu sao có sương mù:P